Tiêu Trần lắc đầu, nói với Long Manh Manh: “Tiểu nha đầu, nếu như có hứng thú khiến cho huyết mạch chân long trên người hoàn toàn thức tỉnh thì hãy tới chỗ này tìm tôi.” Tiêu Trần báo địa chỉ nhà mình.

Nghe bốn chữ ‘huyết mạch chân long’ trong miệng Tiêu Trần, sắc mặt hai anh em trở nên vô cùng khó coi.

Có loại huyết mạch này là bí mật lớn nhất của nhà họ Long bọn họ, nhưng thiếu niên trước mắt lại không chỉ vạch trần bí mật ấy, còn khoe khoang khoác lác, có thể khiến huyết mạch thức tỉnh.

Phải biết rằng, đã mấy trăm năm rồi, nhà họ Long không xuất hiện người có thể thức tỉnh huyết mạch.

Huyết mạch của nhà họ Long dần dần không thuần chủng qua các đời, thậm chí, người nhà họ Long có thể đoán trước được, không bao lâu nữa, huyết mạch chân long sẽ hoàn toàn biến mất, nhà họ Long sẽ hoàn toàn trở thành một gia tộc phổ thông như mọi nhà.

Long Manh Manh được khen là người có huyết mạch thuần chủng nhất nhà họ Long trong trăm năm qua, mọi người trong gia tộc cũng đều gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với Long Manh Manh.

Nhưng đến hôm nay, huyết mạch trên người Long Manh Manh cũng không có dấu hiệu thức tỉnh. Điều này khiến cho cả nhà họ Long đều lo lắng đề phòng.

Long Diễm âm trầm nhìn Tiêu Trần, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại biết chuyện huyết mạch chân long?”

“Liên quan mẹ gì đến anh.” Tiêu Trần liếc mắt, tay quơ quơ trên không trung.

Anh em hai người có thể cảm nhận được rõ ràng, trong nháy mắt có một tấm bình phong che chở như có như không lập tức tản ra.

Nhìn những người xung quanh vừa nói vừa cười như cũ, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, mọi người không phát hiện chút gì.

Đối với huyết mạch chân long, ý đồ của Tiêu Trần đương nhiên là bồi dưỡng cho người nhà mình trở thành người hộ đạo.

Huyết mạch hiếm thấy như vậy, nếu như hoàn toàn thức tỉnh, không khác gì nuôi một con rồng thật.

“Mời cô dâu chú rể vào sân.” Chất giọng cao vút của cha sứ vang lên trong sân.

Tiêu Trần nhìn hai anh em, nói: “Còn không cút đi, ở đây chờ chết à?”

Sắc mặt Long Diêm lập tức biến đổi, cuối cùng vẫn đỡ Long Manh Manh đang mơ hồ lặng lẽ rời khỏi nhà họ Tần.

Bản hành khúc hôn lễ vang lên, tiếng vỗ tay qua một hồi lâu vẫn không ngừng.

Đủ các loại cánh bay bay trong sân, khiến nơi này thay đổi như mộng ảo.

Hai bóng người xuất hiện ở cuối thảm đỏ.

Một cô gái mặc áo cưới trắng tinh, nhìn như thiên thần, nở nụ cười duyên dáng, kéo tay chú rể, chậm rãi đi về phía cha xứ.

Chú rể lại ăn mặc hơi quái dị, mặc dù là âu phục, giày da, nhưng trên mặt lại đeo mặt nạ nửa mặt, như muốn che đi cái gì đó.

Mà nửa bên mặt lộ ra trong không khí lại vô cùng nhợt nhạt, thậm chí còn có dấu hiệu thối rữa, có chút giống như thi thể chết đã lâu.

Đã thế, trên tay chú rể cũng mang một cái bao tay trắng thật dày, che phủ hoàn toàn, giống như sợ người khác nhìn thấy tay anh ta.

Mặt Hoàng Phủ Phương Linh hơi đỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như một người phụ nữ hạnh phúc sắp bước vào cung điện hôn nhân.

Biểu hiện của Hoàng Phủ Phương Linh khiến người nhà họ Hoàng Phủ rất hài lòng, thậm chí gia chủ Hoàng Phủ Không còn khóc hết nước mắt, rất giống một người cha già gả con gái đi, vô cùng lưu luyến.

Hoàng Phủ Phương Linh nở nụ cười ngọt ngào, kéo tay Tần Chí Đan, đi tới trước mặt cha xứ.

Cha xứ bắt đầu chủ trì hôn lễ.

“Anh có đồng ý cưới cô gái này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể cô ấy nghèo khó, bệnh tật hay tàn phế, cho đến khi chết.”

Nghe cha xứ nói xong, cơ thể Tần Chí Đan bắt đầu run rẩy. Sao hắn ta lại không muốn chứ? Kể từ khi nhìn thấy Hoàng Phủ Phương Linh, hắn ta vẫn luôn mong đợi thời khắc này.

Hắn ta cưỡng ép đổi hôn lễ kiểu truyền thống thành kiểu phương Tây, không phải vì ba chữ này sao?

Tần Chí Đan hít một hơi thật sâu: “Khụ khụ.”

Một trận ho khan truyền ra từ cổ họng, mùi tanh hôi xông thẳng lên miệng Tần Chí Đan.

Hắn ta cưỡng ép nuốt mùi tanh hôi ấy về bụng, nhìn Hoàng Phủ Phương Linh, thâm tình nói: “Tôi đồng ý.”

“Cô có đồng ý gả cho người đàn ông này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, bất kể anh ấy nghèo khó, bệnh tật hay tàn phế, cho đến chết.”

Cha xứ nhìn cô dâu, cô dâu lại nhìn Tần Chí Đan.

Hoàng Phủ Phương Linh mỉm cười nhìn Tần Chí Đan, lúc này cô xinh đẹp lạ thường.

Tiếng máy ảnh xung quanh vang lên tanh tách, cảnh này được lưu lại vĩnh viễn.

Hoàng Phủ Không sốt ruột siết chặt nắm tay, chăm chú nhìn con gái mình, lúc này, thậm chí ông ta muốn được thay thế Hoàng Phủ Phương Linh nói ra ba chữ kia.

Một tia đỏ tươi khác thường hiện lên trên mặt Hoàng Phủ Phương Linh, chẳng biết từ khi nào, máu tươi đã trào ra từ khoé miệng Hoàng Phủ Phương Linh.

Cô lau sạch máu tươi, khoé miệng vẫn giữ nụ cười như cũ, nhưng nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi không ngừng.

 

0.15440 sec| 2406.297 kb