Tiêu Trần thấy nhóc con tức giận thì bất đắc dĩ mỉm cười rồi cúi đầu xuống, chú mèo con vui vẻ thò móng vuốt ra khẽ cào cằm hắn.
Ban đầu Tiêu Trần định tặng chú mèo con này cho Tiêu Mạn Ngữ, kết quả nhóc con này vừa rời khỏi hắn lập tức bỏ ăn bỏ uống, lại còn kêu loạn.
Tiêu Trần hết cách nên chỉ có thể mang theo nhóc con bên người, chính vì chú mèo con ‘không biết điều’ này còn chọc cho Tiêu Mạn Ngữ bật khóc. Cuối cùng hắn đồng ý tìm cho em gái một con mèo khác, lúc này mới an ủi được tâm hồn bị tổn thương của cô.
Tiêu Trần trêu đùa với chú mèo con, nhìn ngôi nhà lớn nhà họ Tần đang vô cùng náo nhiệt.
Ông cụ có chút ngồi không yên, lau mồ hôi trên trán rồi hỏi: “Anh bạn nhỏ, chúng ta đã ngồi đây một tiếng rồi.”
Tiêu Trần phất bàn tay to, hào hùng nói: “Không vội, chờ mọi người đến đầy đủ đã, bổn đế muốn tóm gọn cả ổ nhà ông ta.”
Ông cụ mồ hôi nhễ nhại, chàng trai trước mắt cứ càm ràm cả một đường, muốn giết chết nhà họ Tần cùng nhà Hoàng Phủ.
Ông cụ còn tưởng rằng chàng trai chỉ tức quá mới nói vậy, nhưng nhìn dáng vẻ trước mắt này, nào giống như đang nói lẫy đâu.
Ông ta nhìn nhà họ Tần khách khứa đông đảo, lo lắng nói: “Anh bạn nhỏ, nhà họ Tần là một gia tộc lớn, nếu vì cứu Tiểu Tuyết ra mà cậu có mệnh hệ gì...”
Tiêu Trần mất kiên nhẫn phất tay: “Ông đi ra chỗ khác chơi cho tôi, cứ lảm nhảm mãi, còn phiền hơn cả mẹ tôi. Nếu không phải tôi thấy ông cũng không tồi thì đã đấm cho ông lòi phân rồi.”
Chòm râu trắng như tuyết của ông cụ khẽ run lên mấy cái, cuối cùng vẫn ủ rũ dựa vào gốc cây lau mồ hôi.
Áng chừng lại hơn một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Tiêu Trần vỗ mông đứng dậy.
Tiếu đại sư cũng đứng lên theo mở miệng hỏi: “Anh bạn nhỏ, bây giờ đi vào hả?”
‘Bộp! ’
Tiêu Trần đấm một cú lên đầu ông cụ, ông ta còn chưa kịp hự một tiếng đã lập tức ngất xỉu.
Tiêu Trần ném người lên trên cây, vỗ tay đi về phía nhà họ Tần, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Vướng bận chân tay, cứ ở đây chờ đi.”
Hắn đi tới trước cổng lớn nhà họ Tần, lập tức bị người ta ngăn lại, nhất quyết đòi Tiêu Trần đưa thiệp mời ra.
Từ trước đến nay tính cách hắn đã không tốt, giữ lấy đầu của hai người họ trực tiếp đập mạnh vào tường.
Từ đầu đến cuối, thậm chí hai người này còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Có lẽ là vì hôm nay nhà họ Tần niềm vui nhân đôi, đầu tiên là chuyện vui của cậu hai Tần, thứ hai là lão gia chủ xuất quan, nên hơi bỏ bê việc canh phòng xung quanh.
Đây cũng không thể trách nhà họ Tần lơ là việc canh phòng được, bây giờ có thể nói nhà họ đã tụ tập rất nhiều cao thủ của các gia tộc lớn khắp Hoa Hạ.
Chỉ mỗi Du Dã Cảnh đã có mười mấy vị rồi, hầu hết những người này đều là nhân vật quan trọng được các gia tộc lớn khác cử tới để bày tỏ thành ý.
Có lẽ không tên nào ngu ngốc đến nỗi tới nhà họ Tần gây chuyện vào ngày hôm nay cả, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó.
Tiêu Trần ngông nghênh bước vào nhà họ Tần.
Lúc này đám cưới đang được tiến hành, bởi vì sức khỏe của cậu hai Tần không tốt, nên nhà họ Tần không định tới nhà thờ cử hành hôn lễ.
Tiêu Trần cũng không hứng thú gì với những gì cha xứ đang lảm nhảm trên đài.
Hầu hết mọi người xung quanh cũng đang châm chọc gia tộc Hoàng Phủ, đều nói rằng một cô gái xinh đẹp như tiên lại gả cho một con bệnh lao, nói không chừng gả qua đó phải làm gái góa cả đời.
Tiêu Trần xuất hiện ở chỗ nào chủ yếu là đến xem thử rốt cuộc Hoàng Phủ Phương Linh sẽ đối phó ra sao.
Nếu không với tính cách của hắn, có lẽ đã trực tiếp thả đại chiêu, giết sạch toàn bộ cho nhẹ nợ.
Tiêu Trần rất muốn xem thử hôm nay Hoàng Phủ Phương Linh sẽ đối phó như thế nào, nếu như buông xuôi cam chịu, vậy thì bản thân cô đến đây là hết.
Người học võ chỉ để ý tới một điều duy nhất chính là cứng đầu, có can đảm tung nắm đấm đối với bất cứ ai hay chuyện gì.
Nếu hôm nay Hoàng Phủ Phương Linh thật sự gả vào nhà họ Tần, vậy thì trái tim võ đạo của cô đã tan vỡ, cô không xứng với ‘Vô Cực Thông Thiên’, Tiêu Trần sẽ trực tiếp ra tay giết người.
Lúc này cô dâu chú rể vẫn chưa xuất hiện, Tiêu Trần rảnh rỗi không có việc gì, dạo quanh hội trường.
“Ý?”
Tiêu Trần tò mò nhìn về phía trước, ngọn lửa màu lam trong mắt đột nhiên lập lòe vài cái.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng đằng trước đang thì thầm gì đó.
“Huyết mạch Chân Long.”
Tiêu Trần cảm thấy thú vị, lặng lẽ đi đến bên cạnh họ, hai người này chính là Long Manh Manh cùng Long Diễm.
“Anh, em cảm thấy Hoàng Phủ Phương Linh gì kia là một cô gái rất ngốc, thật tiếc cho vẻ ngoài xinh đẹp như vậy.” Long Manh Manh chun mũi, có chút hơi đáng tiếc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo