Long Diễm bực bội nói: “Liên quan gì đến em chứ, em quản được người ta à?”
Long Manh Manh lại véo eo Long Diễm, hằn học nói: “Nếu trong nhà bắt em gả cho một tên bệnh lao, em sẽ lập tức chạy trốn, chạy không được thì đánh, đánh không thắng thì đập đập chết.”
“Con bé đanh đá này!”
“Con bé đanh đá này!”
Đương nhiên lời này không phải do Long Diễm nói, mà anh ta cũng không dám nói, nếu không sợ rằng thịt bên hông anh ta sẽ bị nhéo rớt.
Hai người quay đầu lại nhìn thiếu niên đang nở nụ cười ranh mãnh.
Trên vai thiếu niên ấy có một con mèo nhỏ, con mèo ấy hung tợn giơ móng vuốt ra với hai người.
“Đầu tiên, tôi đến để xác nhận một chuyện.” Tiêu Trần mỉm cười, vuốt va tai con mèo nhỏ rồi nói tiếp: “Quan hệ giữa các người và nhà họ Tần rất tốt sao?”
Rõ ràng thấy được tính khí cô bé kia không được tốt, cô ta trợn mắt giận dữ nói: “Liên quan mẹ gì tới anh.”
Trái lại, Long Diễm ôn hoà mỉm cười, nói: “Nghe nói gia chủ của nhà họ Tần có thể vào Phá Thiên cảnh, chúng tôi chỉ tới hóng chuyện thôi.”
Tiêu Trần gật đầu, đột nhiên đưa tay ra đánh về phía Long Manh Manh.
Tốc độ của Tiêu Trần không nhanh, thậm chí, trong mắt người tu hành còn rất chậm, nhưng Long Manh Manh lại không tránh thoát được.
Một cỗ uy áp giống như núi cao bao phủ lấy Long Manh Manh, khiến cô ta không thể động đậy được, chỉ trong nháy mắt, hồ hôi đã làm ướt quần áo.
Phản ứng của Long Diễm không thể nói là không nhanh, nhìn thấy em gái đột nhiên bị đánh, năm ngón tay anh ta tạo thế móc, đánh về phía cổ họng Tiêu Trần.
Một cổ khí tức màu xanh nhạt bao phủ trên tay Long Diễm, một bộ vuốt rồng hư ảo được tạo thành trên tay anh ta.
Nhưng Long Diễm vừa đưa tay ra được một nửa thì đã ngây người đứng tại chỗ, hư ảnh trên tay cũng vỡ nát.
Tiêu Trần nghiêng người quăng Long Diễm đi, ngọn lửa màu xanh trong mắt đột nhiên nhảy nhót.
Một cỗ khí thế sát phạt nồng nặc lập tức bao vây Long Diễm, những giọt mồ hôi như hạt đậu lớn từ trên trán anh ta chậm rãi chảy xuống.
Long Diễm nuốt nước miếng, cưỡng ép đè lại hai chân không ngừng run rẩy cửa mình. Trong chớp mắt ấy, Long Diêm cảm thấy mình đánh ra một trảo ấy, mình nhất định sẽ chết.
Long Diễm không khỏi kinh hãi. Mình đã là Du Dã cảnh, mặc dù chỉ mới gia nhập Du Dã cảnh thôi, nhưng làm sao có thể bị một thiếu niên hù dọa cơ chứ.
“Ngoan ngoãn đứng đó đi, nếu không tôi bán cô đến Hắc Môi Diêu làm cu li.” Tiêu Trần lẩm bẩm, tay đã đặt trên vai Long Manh Manh.
Tiêu Trần cong ngón tay lại thành móc câu, hung hăng chụp lên xương vải vai Long Manh Manh.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Mấy tiếng xương ma sát truyền tới.
“Ư.”
Long Manh Manh đau đớn, mặt bắt đầu vặn vẹo, muốn trả đũa, nhưng căn bản không điều khiển được khí tức trong cơ thể.
“Thả em gái tôi ra.” Nghe Long Manh Manh kêu gào thảm thiết, rốt cuộc Long Diễm cũng lấy lại tinh thần.
Một tiếng rồng ngâm cao vút phát ra từ trong cơ thể Long Diễm, một cỗ khí thế bàng bạc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt cũng nổ ra từ cơ thể Long Diễm.
Một con thanh long hư ảnh hình thành sau lưng Long Diễm, trông rất sống động, y như vậy sống.
“Chát.”
Long Diễm nhìn em gái, mới định nói mấy lời độc ác thì lại bị một bạt tai đánh lên mặt.
Thanh long hư ảnh lập tức biến mất, Long Diễm cũng bị đánh choáng váng loạng choạng, không ngừng xoay vòng vòng, giống như là kẻ say rượu.
“Còn ồn ào nữa, ông đây giết mày.” Tiêu Trần hung hăng nói.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Tiêu Trần không hề dừng tay, tiếp tục bóp xương trên người Long Manh Manh.
Long Manh Manh bị Tiêu Trần làm cho sống không bằng chết, xương toàn thân đều như bị huỷ đi.
Cô ta đau đớn mấy lần sắp ngất xỉu, nhưng mỗi lần như thế, đều có một cổ khí lạnh vọt vào trong đầu, cưỡng ép cô ta phải tỉnh táo.
Rốt cuộc Tiêu Trần cũng dừng lại động tác trên tay. Lúc này, sắc mặt Long Manh Manh trắng bệch, trông rất đáng sợ, trong mắt giăng đầy tơ máu, giống như vừa bị tra tấn bằng cực hình.
“Manh Manh, em không sao chứ?” Đến giờ Long Diễm mới xoay xong, loạng choạng chạy đến chỗ Long Manh Manh.
Nhìn thấy em gái thê thảm như thế, Long Diễm nghiến răng nghiến lợi giơ quả đấm lên, muốn liều mạng với Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng không nhìn hai anh em nhà họ, trong lòng thầm tính toán kết quả ‘bói xương’ vừa rồi.
Cái gọi là ‘bói xương’ là một trò chơi Tiêu Trần học được lúc nhàm chán ở Hạo Nhiên đại thế giới.
Phương pháp khác thường này chủ yếu là nhìn xem gân cốt của một vài người có huyết mạch dị thường có thể chịu đựng được xung kích của huyết mạch thức tỉnh của chính mình hay không.
Tiêu Trần thầm ước lượng, gân cốt của cô gái này đủ chuẩn, không quá ‘nặng’ nhưng cũng không ‘nhẹ’.
“Huyết mạch chân long.” Tiêu Trần trầm ngâm: “Bộ xương này, là huyết mạch chân long vô cùng cao cấp, nếu cưỡng ép chịu đựng xung kích của huyết mạch thức tỉnh, có thể sẽ bị huỷ cả cơ thể và tinh thần.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo