Trước đây không lâu, lúc lấy được ‘Vô cực thông thiên’, Hoàng Phủ Phương Linh còn ngây thơ cho rằng tương lai rất đáng mong đợi.

Nhưng bây giờ cô lại không thể không dùng cách cực đoan nhất để kết liễu cuộc đời mình.

Hoàng Phủ Phương Linh nhìn Tần Chí Đan, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, dường như cô lại trở thành nữ thần băng giá trước kia.

“Tôi, đương, nhiên, không, đồng, ý.” Hoàng Phủ Phương Linh cắn răng, nói ra từng chữ một.

Lúc những chữ ấy được nói ra, bản hành khúc hôn lễ lãng mạn, máy ảnh, đèn flash, tiếng xì xào bàn tán của mọi người, tất cả đều ngừng lại.

Thời gian giống như dừng lại ở thời khắc ấy, không nhúc nhích nữa. Tất cả mọi người đều nhìn người phụ nữ giống như thiên thần kia chậm rãi ngã xuống.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng cô, tạo thành một bức tranh chói mặt trên áo cưới trắng tinh.

Hoàng Phủ Phương Linh thù hận nhìn mọi thứ xung quanh, cô hận thế giới này, hận tất cả mọi người.

Lúc này, rất nhiều huyết ấn màu đỏ trông giống đoá hoa hồng xuất hiện trên mặt Hoàng Phủ Phương Linh.

Hoa hồng kiều diễm quyến rũ, đẹp không thể tả.

Đây chính là loại thuốc độc tên ‘Mỹ Nhân’. Người đẹp như hoa hồng, đẹp như vậy, nhưng lại có gai.

Đột nhiên Hoàng Phủ Phương Linh đưa tay ra, móng tay thật dài hung hăng đè trên mặt mình.

Ngã xuống, Hoàng Phủ Phương Linh lộ ra hàm răng đầy máu, cười vô cùng sung sướng: “Không phải anh thích gương mặt này sao?”

Vừa nói, móng tay cô vừa hung hăng khảm vào da thịt. Hoàng Phủ Phương Linh dùng hết sức kéo xuống, từng đường máu thật sâu xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của cô.

Dường như Tần Chí Đan bị dọa sợ ngây người, cứ như thế trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Phương Linh ngã xuống đất, trơ mắt nhìn cô xé nát mặt mình.

“Rầm.”

Tần Chí Đan ngã xuống đất, mặt nạ trên mặt cũng văng ra xa.

Hình như mọi người đều bị hành động ấy của Tần Chí Đan kéo về thực tế.

Khi nhìn thấy gương mặt Tần Chí Đan lộ ra sau lớp mặt nạ, tất cả mọi người đều hít một hơi sâu.

Không ai có thể hình dung ra gương mặt ấy, cảm giác duy nhất chính là buồn nôn, chán ghét đến mức toàn thân nổi da gà.

Lỗ chân lông ở nửa bên kia gương mặt của Tần Chí Đan phóng đại gấp nhiều lần, những thứ giống như chân nhện thò ra từ lỗ chân lông.

Những cái chân có lông măng ấy không ngừng ngọ nguậy, giống như là vật sống.

“Oẹ.”

Có mấy cô gái vừa rồi còn hâm mộ hôn lễ lãng mạn này đã bắt đầu nôn mửa liên tục.

“Ầm!”

Một bóng người nặng nề rơi xuống trước hai người kia, thân hình hơi chao đảo, chính là Hoàng Phủ Không vừa gả con gái.

Mặt Hoàng Phủ Không lúc này xám như tro tàn. Ông ta biết rõ, ở trước mặt nhiều gia tộc lớn như thế này, lại khiến nhà họ Tần mất mặt như thế, sợ rằng sau này nhà họ Hoàng Phủ bọn họ không gánh nổi hậu quả.

“Các vị, các vị, chỉ có chút bất ngờ nho nhỏ thôi, nho nhỏ thôi.”

“Xí, lão già không có liêm sỉ, ép chết con gái mình, còn mẹ nó có mặt mũi đứng ở đây nữa.” Rốt cuộc có người không nhịn được mở miệng mắng.

Có người dẫn đầu, đương nhiên sẽ có người phụ hoạ. Những chuyện bỏ đá xuống giếng này, ai cũng thích cả.

Lúc này, Tần Hoài An đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, ôm lấy Tần Chí Đan.

Hoàng Phủ Không nhìn Tần Hoài An bằng ánh mắt xin giúp đỡ, nhưng ông ta căn bản không hề nhìn Hoàng Phủ Không, mà ôm Tần Chí Đan rời khỏi hiện trường.

Thái độ lạnh lùng của Tần Hoài An khiến Hoàng Phủ Không có chút tuyệt vọng. Ông ta nhìn những người khác trong nhà họ Tần, không một ai chịu phản ứng lại, thậm chí ai cũng hận không thể đi lên xé ông ta ra.

Những gia tộc lớn này đều không thiếu tiền, không thiếu quyền, chỉ cần mặt mũi thôi.

Bây giờ hôn lễ biến thành tang lễ, trở thành câu chuyện cho người ta bàn tán, người nhà họ Tần không làm thịt Hoàng Phủ Không tại chỗ cũng coi như nhẹ tay rồi.

Đối mặt với tiếng chửi rủa của mọi người, Hoàng Phủ Không cắn răng, đột nhiên khí thế trên người bùng nổ.

Hoàng Phủ Không dùng sắc mặt âm trầm chậm rãi nhìn xung quanh, khí thế trên người cũng cuốn ra xung quanh.

Lúc này có người kịp phản ứng lại, mặc kệ Hoàng Phủ Không này bỉ ổi thế nào thì cũng là chủ nhà họ Hoàng Phủ, chủ của một gia tộc lớn.

Mặc dù nhà họ Hoàng Phủ đã không còn lớn như trước nữa, nhưng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, không có bao nhiêu người ở đây dám hoàn toàn đắc tội với nhà họ.

Hoàng Phủ Không lạnh lùng nhìn xung quanh, đột nhiên nhấc chân lên, hung hãn đạp xuống đầu Hoàng Phủ Phương Linh còn chưa tắt thở.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Có câu hổ dữ cũng không ăn thịt hoàng, cái tên Hoàng Phủ Không này có lẽ là tức giận điên luôn rồi, ngay cả con gái ruột của mình mà cũng có thể xuống tay.

Nhưng cũng có nhiều hiểu chuyện nhìn ra được, Hoàng Phủ Không làm như thế, chính là để cho nhà họ Tần một câu trả lời.

Hội trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Hoàng Phủ Không.

 

0.14498 sec| 2405.883 kb