Có người mở miệng hỏi, người trẻ tuổi có khí chất nổi bật như vậy không hề hiếm thấy, có lẽ trong những gia tộc lớn này cũng có không ít.
Người đàn ông được goi là Hồng Mập kia nhoẻn miệng cười nói: “Anh nhìn xem có phải trên tay áo họ có một hình vẽ thanh long hút nước rất nhỏ hay không?”
Đám người có mặt ở đây đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới tu hành, cảnh giới thấp nhất cũng là Kim Cương Cảnh.
Tuy nơi này cách cổng lớn nhà họ Tần hơi xa, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc họ nhìn rõ được hình vẽ trên tay áo của hai người trẻ tuổi kia.
Có người nhíu mày hỏi: “Tuy có một hình vẽ như thế, nhưng có thể chứng minh được gì chứ, tôi thêu hình thanh long hút nước lên, vậy chẳng phải chính tôi cũng là người nhà họ Long ư?”
Hồng Mập liên tục cười giễu cợt nói: “Lưu đầu bự, gần đây tôi mới học được một từ, anh có muốn nghe thử không?”
Lưu đầu bự hằn học trả lời một câu: “Trong miệng thối của anh có thể nói ra được lời gì chứ?”
Hồng Mập cũng không tức giận, cười tít mắt nói: “Hôm qua con gái tôi nói với tôi rằng đầu to không chỉ có hống hách, còn có hay ra vẻ bắt bẻ. Cả nhà mấy người đều như vậy, cũng may con gái tôi không ưa thằng con vô dụng đó của anh?”
“Anh nói gì hả?” Người trung niên được gọi là Lưu đầu bự lập tức muốn nổi bão.
Có người hiểu rõ hai kẻ này, thấy họ sắp đánh nhau lập tức tách hai người ra.
Thật ra hai người họ cũng không có ân oán lớn gì cả, chẳng qua con gái của Hồng Mập vứt bỏ con trai của Lưu đầu bự, khiến con trai của ông ta không vực nổi tinh thần, bây giờ mới dẫn đến hai tên này hễ gặp mặt là chửi nhau.
Lúc này người ở cổng tiếp đãi đôi nam nữ kia, chạy vào trong nhà với vẻ mặt kích động, còn mấy lần suýt nữa đụng phải người khách.
“Trông dáng vẻ đúng là người nhà họ Long rồi.” Có người nhìn thấy phản ứng của nhân viên tiếp đãi nhà họ Tần, đã đoán ra sơ sơ.
Trước cửa nhà họ Tần.
Cô gái trẻ tuổi kia cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ ngoài của cô gái cũng không mấy xinh đẹp, nhưng lại có một đôi mày kiếm, nhìn thoáng qua có một loại khí phách khiến người ta kinh ngạc.
Hơn nữa khí chất của cô gái rất xuất chúng, chỉ đứng ở nơi đó sẽ khiến ánh mắt mọi người bất giác dừng lại trên người cô ta.
Cô gái cười hai tiếng, trên bàn tay duỗi ra có mấy vết chai sần, véo thắt lưng của người đàn ông, ngoài mặt cười giả lả rồi nói: “Long Diễm, anh trai tốt của em, ai cho anh lá gan lấy tị thủy châu mẹ tặng cho em làm quà tặng thế hả?”
Cô ta vừa nói vừa xoay tay nhéo, khiến Long Diễm đau đến độ cơ mặt run lên.
“Tiểu tổ tông, đau, đau, chẳng phải em cũng biết anh trai em là một thằng nghèo kiết xác, lần này tới đây góp vui cũng không thể đi tay không chứ.”
Khuôn mặt Long Diễm rúm ró vì đau đớn, nhưng ngoài miệng vẫn phải nở nụ cười, bởi vì cách đó không xa có người thường xuyên giơ tay chào hỏi.
Cô gái véo xong nhưng dường như vẫn chưa hả giận, lại đạp một nhát lên bắp chân của Long Diễm.
Dĩ nhiên cô gái mặc váy dạ hội sẽ phối với giày cao gót, một đạp này đau đến mức Long Diễm kêu cha gọi mẹ.
“Long Manh Manh, em không xong với anh đâu.”
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dẫn theo một đám người hầu mau chóng bước tới chỗ hai người họ.
Nhìn thấy đội ngũ như vậy, cả hai đều ngừng đánh nhau.
“Anh, nghe nói cậu hai nhà họ Tần này mắc bệnh nặng, liệu đầu óc gia chủ nhà họ Hoàng Phủ úng nước rồi không, còn gả con gái mình đi, đây chẳng phải đẩy con mình vào hố lửa hay sao?”
Long Manh Manh truyền âm hỏi Long Diễm.
“Những gia tộc này đều đặt lợi ích lên đầu, đừng nói là một đứa con gái, có lẽ kêu Hoàng Phủ Không hiến cúc hoa, lão già này cũng sẽ không hề do dự hiến lên.”
“Anh không thấy buồn nôn à?”
Lúc này người đàn ông dẫn người tới đã đến trước mặt hai người họ.
Sau một hồi tán gẫu, chẳng qua đều là những lời thổi phồng lẫn nhau thiếu dinh dưỡng như hoan nghênh đến thăm gia đình, rồng đến nhà tôm...
Mọi người nhìn thấy thái độ của Tần Hoài An gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tần với hai người kia, tất cả đều có thể chắc chắn hai thanh niên này thật sự là người nhà họ Long.
Trước giờ nhà họ Long không màng thế sự, lần này lại cử người tới tham gia hôn lễ của cậu hai Tần, điều này có chút ý vị sâu xa.
Một nơi cách nhà họ Tần không xa có một cây đại thụ.
Có hai người ngồi dưới gốc cây, một chàng trai và một ông cụ.
Hai người đó chính là Tiêu Trần cùng Tiếu đại sư.
Một chú mèo con nằm bò trên cổ áo của Tiêu Trần, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt, muốn cào cằm hắn.
Nhưng đáng tiếc chân nó quá ngắn, hoàn toàn không với tới, chú mèo con nôn nóng không ngừng kêu ‘meo meo meo’.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo