Bát Cực Quyền có lần đột phá giới hạn này, khí huyết chi lực có thể dùng để Khí Xông Ổ Bệnh và làm tăng cường sức mạnh, cũng có thể bạo phát đánh đấm được.
Đây lại là một con át chủ bài mạnh nhất.
Phương pháp công kích tầm xa, uy lực cũng không hề thấp, đây tuyệt đối là một việc tốt.
“Không tồi!”
Tuy không phải là sự lột xác đặc biệt gì lớn, nhưng đây mới chỉ là đột phá lần đầu, có sự thay đổi như thế này đã là không tồi rồi.
Đoán chừng sau lần thay đổi thứ ba sẽ có sự biến hóa càng lớn hơn.
Nhìn đống bề bộn ngoài vườn, Vương Thăng không dọn dẹp luôn mà vẫn còn muốn thử nghiệm Bát Cực Quyền sau khi đã được đột phá, muốn trải nghiệm những phương pháp sử dụng khác nhau.
Hắn đạp hai chân lên, trong chốc lát liền tạo thành một cái lỗ trên mặt đất, Bát Cực Quyền “hất vai đụng lật trời, giậm chân rung Cửu Châu” không phải là nói để đấy thôi.
Đặc biệt sau khi đột phá giới hạn, cái trạng thái này lại càng rõ ràng hơn.
Theo từng bước giậm chân của hắn, nước trong chum phía sau lưng hắn cũng bắt đầu văng lên bọt nước, điều đó cho thấy uy lực của một cước này.
Thế đá mạnh như vậy thì lực đấm sau cùng tung ra đương nhiên cũng không thấp.
Lần này là Vương Thăng chủ động đánh ra một quyền.
Luồng không khí lần này không dữ dội như trước mà là ngưng tụ lại, nhưng điều này không có nghĩa là sức mạnh của nó đã trở nên thấp đi.
Quyền này phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn “thân như cung, quyền như tiễn”, cho dù luồng không khí đánh ra thì cũng giống như cung tiễn vậy, nó như hơi thở của thần, chỉ với một quyền này, mũi tên bắn ra xa tới mấy chục thước, bắn đến rừng trúc bên ngoài sân.
Nó xuyên qua từng gốc thúy trúc, còn để lại trên thân một lỗ thủng vô cùng tròn trịa, vết trên đó giống như được cắt bởi một máy móc nào đó, nó nhẵn nhụi bằng phẳng.
Một đòn này ngoài việc khoảng cách không bằng cung tiễn ra, về hiệu quả uy lực đều không kém hơn chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
“Quả nhiên đủ mạnh!”
Nơi cách cơ thể mình xa như vậy mà uy lực đã lớn như vậy, Vương Thăng có thể tưởng tượng ra nếu như vật cách cơ thể mình gần sẽ có uy lực mạnh cỡ nào.
Nhưng hắn cũng không có dừng lại việc kiểm tra.
Lần này hắn không dùng khí huyết chi lực để tăng cường nó nữa.
Quả đúng như dự đoán, lần này Bát Cực Quyền vẫn đánh ra Phong Quyền và Bạo Âm, nhưng uy lực đã không còn mạnh như trước đó.
Lần đầu tiên Bát Cực Quyền đột phá, thay vì nói là làm mạnh thêm Phong Quyền của bản thân, không bằng nói là nó có thể điều động được khí huyết chi lực, khiến cho việc sử dụng khí huyết chi lực có thể thêm đa dạng hơn.
Khí huyết chi lực không hổ là sức mạnh chủ chốt, mỗi một dạng kỹ năng đều không rời khỏi nó được, Vương Thăng lĩnh ngộ càng sâu sắc về điểm này.
Nói không chừng sau này khí huyết chi lực có thể đạt tới trình độ cung bắn được vào hư không.
Đến lúc đó chỉ cần dựa vào khí huyết chi lực thôi cũng có thể ngưng tụ ra một cây cung, đồng thời kinh lực bắn ra có thể giết địch ở vị trí xa ngoài ngàn dặm.
Đương nhiên đối với hắn vào thời điểm hiện tại mà nói có hơi sớm một chút.
Dù sao thì hiện tại cho dù mượn kỹ năng phát lực của Bát Cực Quyền cũng chỉ có thể đủ để Phong Quyền bắn ra mấy chục thước.
Cách xa so với trình độ mà hắn tưởng tượng. Nhưng lần này đột phá Bát Cực Quyền đã cho hắn một hy vọng trong tương lai điều đó có lẽ cũng không phải là không thể đạt được!
Sự đột phá của Bát Cực Quyền đã khiến chiến lực của Vương Thăng càng mạnh thêm, đương nhiên với tình hình trước mắt mà nói thực sự là chẳng có nơi nào để cho hắn khai triển cả.
Bởi lẽ khi không có chuyện gì thì chẳng có ai lại rảnh háng tới mức đi tới một thôn nhỏ chó ăn đá gà ăn sỏi ở trên núi như thế này để tìm người đánh nhau cả.
Vì vậy, sau khi kết thúc sự phấn khích bước đầu kia, Vương Thăng liền trở lại cuộc sống ban đầu của mình, mỗi ngày tuần tự từng bước mà dàn thanh tiến trình.
Cho tới hôm nay, cùng với kỹ năng ngày một nhiều thêm, thời gian biểu hắn dự định như lúc ban đầu đã sớm thay đổi rồi.
Vì vậy Vương Thăng đã cố ý dành ra một phần thời gian nghỉ ngơi của mình bắt đầu lên kế hoạch thời gian ngủ nghỉ và làm việc mỗi ngày của
mình lại lần nữa.
Cho dù thời gian gấp gáp nhưng Vương Thăng cũng không cắt bỏ thời gian ngủ 8 tiếng của mình đi, dù khi đã thành một võ giả, tinh lực của hắn tràn trề có thể không ngủ nhiều ngày cũng được, nhưng việc ngủ nghê vừa là thói quen cũng là một sự hưởng thụ, hoàn toàn không thể giảm bớt đi.
Mười sáu tiếng đồng hồ, vẫn giành ra ba tiếng như cũ để ăn cơm và nghỉ ngơi, Bởi vì bây giờ đều là đưa thức ăn cho Lý Vĩnh Phong nấu cơm, cho nên tầm ấy thời gian này tính ra khá dài.
Cuối cùng tất cả thời gian có thể dùng vẫn là ba mươi giờ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo