Công pháp võ giả của thế giới này, không phải thứ hắn tu luyện, hắn cũng không có cách nào truyền dạy.

 

Ở nhà hoàn thành nội dung rèn luyện cố định mỗi ngày xong, hắn bèn đi tới nhà Lý Văn Quang.

 

Lúc này, Lý Vĩnh Phong đã hoàn thành tu luyện trở về, đang ăn uống gấp gáp.

 

Hiển nhiên, loại tu luyện này rất tiêu hao đồ ăn.

 

Trong thôn có chuẩn bị, nhưng tiêu hao của nhà mình cũng sẽ không ít.

 

Lý Vĩnh Phong đang ăn ngấu nghiến không nhìn thấy Vương Thăng, Lý Văn Quang đương nhiên có chú ý tới.

 

 

“Vận Thăng à, sao ngươi lại tới đây?”

 

“Lý thúc, ta tới đưa chút đồ!”

 

Lúc này Lý Vĩnh Phong cũng chú ý tới Vương Thăng, sau khi nuốt đồ ăn xuống thì chào hỏi.

 

Vương Thăng nhìn thấy thì cười buông một túi giấy xuống, bên trong là hai viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

“Thúc, đây là tài nguyên tu luyện, lúc Vĩnh Phong ca tu luyện, có thể giảm bớt một chút thời gian, hiệu quả không khác cao hổ cốt mấy!”

 

Người khác thì chưa nói, có tư chất tu luyện thì hắn mới có thể cung cấp tài nguyên.

 

Nhưng cả nhà Lý Vĩnh Phong giúp hắn nhiều chuyện như vậy, đương nhiên phải giúp đến nơi đến chốn.

 

“Vận Thăng, đây…”

 

“Lý thúc, ngay cả cao hổ cốt mà nhà thúc cũng cho ta, chẳng lẽ đến phiên ta cho nhà thúc thì lại từ chối sao?”

 

Vương Thăng không cho Lý Văn Quang cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời ông ta.

 

Cuối cùng, Lý Văn Quang nhận lấy, Lý Vĩnh Phong hiện tại quả thật cần Thập Toàn Đại Bổ hoàn trợ giúp.

 

Vương Thăng thấy ông ta nhận lấy, nở một nụ cười, nói: “Sau khi dùng hết, có thể đến tìm ta!”

 

Nói là nói như vậy, nhưng với hiểu biết của Vương Thăng, hơn nửa là Lý Vĩnh Phong sẽ không đến tìm hắn nữa, đến lúc đó hắn lại đi một chuyến là được.

 

“Đa tạ, Vận Thăng!” Lý Vĩnh Phong cũng biểu đạt sự cảm tạ của mình.

 

 

“Không có gì, chờ mong Vĩnh Phong ca trở thành võ giả!”

 

Nói xong, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thăng rời đi.

 

Lý Vĩnh Phong nhìn Thập Toàn Đại Bổ hoàn Vương Thăng để lại, sau đó lại đi tới trong sân, bắt đầu luyện tập công pháp mà Từ Khúc dạy.

 

Từ Khúc nói dưới tình huống không có tài nguyên, mỗi ngày luyện tập trình độ nhất định là được, luyện nhiều ngược lại hại thân.

 

Hiện tại cũng có đủ tài nguyên, đương nhiên không có loại cố kỵ này.

 

Chờ luyện tập xong một lần.

 

Lý Vĩnh Phong cảm nhận được thân thể đói khát, dựa theo Vương Thăng phân phó, trực tiếp cắt một phần Thập Toàn Đại Bổ hoàn, thả vào nước, rồi uống.

 

 

Cảm nhận thấy trong cơ thể được bổ sung năng lượng, Lý Vĩnh Phong lẩm bẩm: “Đây nào phải không khác cao hổ cốt lắm chứ!”

 

Mới chỉ uống một ngụm, Lý Vĩnh Phong đã biết thứ Vương Thăng cho hắn ta quý giá cỡ nào.

 

 

Có Thập Toàn Đại Bổ hoàn trợ giúp, ngày hôm sau, khi Từ Khúc chỉ đạo, Lý Vĩnh Phong trực tiếp hoàn thành quá trình “Khí huyết sôi trào, tiếng vang như trống” trước mặt mọi người.

 

Hắn ta hoàn thành lần kích hoạt khí huyết đầu tiên!

 

Vương Thăng đột nhiên có hứng tới xem tiến độ đúng lúc thấy được cảnh này.

 

Xem ra tài nguyên của mình không lãng phí, tư chất của Lý Vĩnh Phong xem như không tồi, có lẽ trong thôn sắp xuất hiện vị võ giả thứ ba, hắn có

 

 

thể chuyên tâm hơn vào việc tu luyện của mình!

 

Ngày hôm sau, Lý Vĩnh Phong đã có thể đạt tới loại trình độ này, nhất định không phải chỉ do Thập Toàn Đại Bổ hoàn của Vương Thăng, nhìn biểu cảm của Từ Khúc là biết, thiên phú của Lý Vĩnh Phong hẳn là rất không tồi.

 

Chuyện này thì không cần Vương Thăng lo lắng.

 

Chỉ cần đủ tài nguyên, không nói mạnh đến cỡ nào, trở thành võ giả hẳn không thành vấn đề.

 

Những người khác nhìn về phía Lý Vĩnh Phong với ánh mắt hâm mộ, nhanh như vậy đã đạt tới tình trạng này, đây không phải ván đã đóng thuyền sao?

 

Có một số người khôn khéo cũng đoán được rất có thể có liên quan với Vương Thăng.

 

Nhưng càng là người khôn khéo thì càng biết vị trí của mình, cho nên cũng chỉ có thể ghen tị một phen, không dám có bao nhiêu ý nghĩ.

 

Thấy người trong thôn luyện võ rất thuận lợi, Vương Thăng nhìn vài lần rồi rời đi, hắn cũng cần luyện võ.

 

Trưng thu lương thực cũng đã trưng thu đến nơi hẻo lánh như thôn Thanh Sơn này rồi, phỏng chừng người hai bên Vĩnh Niên Vương và Giang Hà Vương cũng đã sắp không nhịn được rồi, vẫn nên thành thật tăng thực lực mới tốt, không nên tùy tiện ra ngoài.

 

Thời gian cứ như vậy trôi qua ba ngày.

 

Thời gian ba ngày, thanh tiến độ kỹ năng của Vương Thăng cũng không tăng lên quá lớn, nhưng mà thanh niên trai tráng trong thôn thì tiến bộ không nhỏ.

 

Có người có tư chất tu luyện võ giả đã được chọn ra.

 

Nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

 

 

Một cái thôn nhỏ vậy mà có năm người có được tư chất võ giả.

 

Lý Vĩnh Phong, Lý Hưng Bằng, Vương Thư Văn, Chu Cốc, Chu Vĩnh.

 

 

0.05926 sec| 2426.68 kb