“Vận Thăng… “

 

“Dừng lại, đừng cảm động như vậy, nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa ta tới tìm ngươi.”

 

Nói xong, Vương Thăng liền rời đi, hắn cần chuẩn bị một số thứ.

 

Những người trong phòng thất thần nhìn nhau, nhưng có Vương Thăng , họ không còn căng thẳng như lúc đầu.

 

Không biết bắt đầu từ khi nào, nhận thức của người dân thôn Thanh Sơn đối với vương thánh đã thay đổi từ một người may mắn trở thành võ giả thành một võ giả lợi hại có tư chất trời sinh và còn đạt được sự truyền thừa của một võ giả cường đại, vì vậy họ rất tin tưởng thực lực của Vương Thăng.

 

 

Còn về Từ Khúc, ngay từ đầu hắn đã biết rằng Vương Thăng là một võ giải rất mạnh.

 

Đồng thời ngay từ đầu xét thấy Vương Thăng đã không thích mình và hắn ta đã hiểu rất rõ ràng điều đó, nên không hỏi bất cứ điều gì về Vương Thăng, chôn vùi mọi nghi ngờ của mình trong đầu.

 

Nhưng sự tin tưởng của hắn ta đối với Vương Thăng cũng giống như những người trong thôn khác.

 

Vì vậy, chẳng mấy chốc những người trong phòng giải tán và đi làm việc riêng của họ.

 

Ba ngày sau, Vương Thăng thấy vết thương của Chu Cốc và Vương Thư Văn gần như đã bình phục nên đã tìm gặp Lý Vĩnh Phong.

 

Hai người lại đi vào núi, lấy được hơn mười cây thiết mộc.

 

Sau khi trở về thôn, hắn đẽo tất cả thiết mộc thành những thanh gỗ, với sự giúp đỡ của Lý Vĩnh Phong.

 

“Vận Thăng, ngươi còn thừa thiết mộc không? “

 

“Cái này không phải để ta dùng, mà là để các ngươi dùng.”

 

“?” Lý Vĩnh Phong tỏ vẻ khó hiểu.

 

Vương Thăng giải thích: “Vĩnh Phong ca, ngày đó nếu là huynh, huynh có nghĩ rằng mình sẽ bị thương nặng như vậy không?”

 

Lý Vĩnh Phong suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói: “Chắc là không.”

 

Tuy rằng ngữ khí không chắc chắn, nhưng điều này cũng chứng tỏ thái độ của hắn.

 

Thông thường, năm võ giả trong thôn cũng sẽ thi đấu với nhau, về cơ bản thì hắn sẽ thắng.

 

Cuối cùng, tất cả các võ giả ngoại trừ Lý Vĩnh Phong đều chọn Côn pháp.

 

 

Bọn họ cũng là những người tình cờ trở thành võ giả, có rất nhiều điều không hiểu nên rất nghe theo lời của hai vị tiền bối võ giả là Vương Thăng và Từ Khúc.

 

Vì các bậc tiền bối đã nói rằng nên chọn Côn pháp, vậy hãy chọn Côn pháp đi!

 

Họ không có bất kỳ nỗi yêu cầu nào với một những loại vũ khí đó, miễn là chúng dễ sử dụng là được.

 

Sau khi mọi người đã đưa ra lựa chọn của mình, Lý Vĩnh Phong tìm Vương Thăng và hỏi: “Vận Thăng, ta có nên cũng chuyển sang Côn pháp không?”

 

Sự lựa chọn của người khác và lời nói của Từ Khúc cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến hắn ta.

 

Nhưng Vương Thăng còn chưa kịp trả lời, Từ Khúc ở bên cạnh đã nói: “Nếu có vũ khí mà ngươi thông thạo, thì không cần đổi nó nữa, dùng vũ khí mà ngươi đã thành thạo tốt hơn nhiều so với việc chạy theo số đông.”

 

Vương Thăng cũng không tán thành việc hắn ta từ bỏ sở trường của mình là đao pháp mà cách sử dụng một loại vũ khí mới.

 

“Vậy được thôi.”

 

Lý Vĩnh Phong không định thay đổi lựa chọn của mình, chẳng qua do hắn ta bị mói người ảnh hưởng.

 

Sau khi mọi người chọn vũ khí của mình, Vương Thăng bắt đầu dạy.

 

Một mình Từ Khúc rời đi, hoàn toàn không có ý định xem náo nhiệt.

 

Kì thực, bản thân Vương Thăng cũng không quan tâm, dưới điều kiện không có thanh tiến độ, Bát cực quyền vẫn là một quyền pháp rất mạnh, nhưng nó vẫn thực sự đạt tới cảnh giới cao nhất.

 

Võ thuật rất phát triển ở thế giới này, nói không chừng có những kỹ thuật thực chiến cao hơn, nếu Từ Khúc nhìn thấy, có lẽ có thể lừa hắn tạo ra một quyền pháp sử dụng đến khí huyết chi lực.

 

 

Nhưng nếu hắn ta muốn rời đi, Vương Thăng cũng không ngăn cản và bắt đầu dạy các quyền pháp của Bát Cực quyền.

 

“Quyền pháp ta muốn dạy là Bát Cực Quyền, đặc điểm chính của quyền pháp này là sát thương cao, đơn giản không phô trương, tốc độ phát lực rất nhanh…”

 

Bởi vì thứ cuối cùng được dạy là Côn pháp, vì vậy khi bắt đầu Vương Thăng chỉ dạy một số chiêu thức cơ bản của Bát Cực quyền.

 

Hắn dự định dạy những thứ căn bản trước rồi mới mở rộng đến Côn pháp, dù sao thông thạo Bát Cực Quyền rất khó, không có thanh tiến độ, phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể học được.

 

Vì vậy, bây giờ chỉ cần dạy một số động tác cơ bản trước, chẳng hạn như động tác chân, thế đứng và kỹ năng phát lực. Còn về quyền pháp, chỉ cần dạy luôn cách sử dụng Chấn Sơn côn, các kỹ thuật khác về quyền pháp thì có thể học dần dần.

 

Nhưng cho dù không thể đạt đến cảnh giới cao nhất, Bát Cực Quyền cũng là một bộ quyền pháp được đúc kết truyền thừa mấy trăm năm, vẫn là một kỹ thuật rất khó đối với mấy võ giả trong thôn khi lần đầu học nó.

 

Bởi vì Vương Thăng có thanh tiến độ, nên hắn ta hoàn toàn không gặp rắc rối như vậy khi luyện tập Bát Cực quyền.

 

Nhưng ngoài việc để Lý Vĩnh Phong và mấy người khác luyện tập gian khổ ra, hắn không còn cách nào khác.

 

 

1.26392 sec| 2431.695 kb