Các kỹ năng khác cũng đã được cải thiện, toàn bộ sức mạnh của hắn đã được nâng cao rất nhiều.
Những ngày tháng tiến bộ trong sự bình dị như vậy khiến hắn rất thoải mái.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Vào ngày thứ bảy sau khi biết tin tức về Thanh Giao bang, các võ giải do thôn cử đi đã trở về với mình đầy vết thương.
Khi Vương Thăng biết tin và đến nhà của lão Kỷ, họ đã được băng bó cẩn thận.
Người bị thương là Chu Cốc và Vương Thư Văn.
Họ là hai trong số năm võ giả được huấn luyện trong làng, và tình cờ lần này đến lượt họ ra ngoài để hỏi thăm tin tức.
Vương Thăng liếc nhìn một cái, liền biết chắc là vết thương do đánh nhau, bị thương cũng không nhẹ.
Mặc dù cả hai mới chỉ trở thành võ giả cách đây không lâu, nhưng dù sao họ cũng là võ giả, có thể đả thương họ, hoặc là bị bao vây bởi ba mươi bốn
mươi người bình thường có kỹ năng tốt, hoặc là do những người cũng là võ giả gây ra.
Thôn trưởng Chu Chính Văn đuổi những người hóng chuyện đi, chỉ để lại Vương Thăng và Từ Khúc.
“Đã xảy ra chuyện gì, các ngươi làm sao lại bị thương? Ta nghe lão Kỷ nói đây là vết thương do đánh nhau.”
Chu Chính Văn hiểu rằng vấn đề này phải được làm rõ.
Châu Cốc là người bị thương nhẹ hơn một chút, trả lời: “Đó là người của Thanh Giao bang!”
“Thanh Giao bang, chúng không phải là thủy tặc sao, các ngươi đến gần sông Hoàng Long làm gì? “
Chu Cốc lắc đầu nói: “thôn trưởng, ngươi đã nói với chúng ta không thể đến đó, chúng ta sao có thể làm trái lời, chính là người của Thanh Giao bang lên bờ cướp bóc thôn dân ở khu vực phụ cận xung quanh sông Hoàng Long.
“Kể lại tình hình cụ thể cho ta!”
Sau đó, Chu Cốc mới từ từ kể lại những gì đã xảy ra.
“Là như thế này, ta cùng Thư Văn đi thăm dò tin tức, lại phát hiện thuyền buôn trên mặt nước ít đi, vì vậy Thanh Giao bang bắt đầu lên bờ cướp bóc, sau khi biết được tin tức, chúng ta muốn về làng báo tin, nhưng trên đường về lại gặp người thanh từ giao bang. Họ có khoảng mười người, do một chiến binh cấp một dẫn đầu, ngăn chúng tôi lại, hỏi vị trí ngôi làng của chúng ta, đòi giết chúng ta nếu chúng ta không nói gì, vì vậy cuối cùng chúng ta đã chiến đấu với họ.
Họ không ngờ rằng ta và Thư Văn là võ giả, lại mất cảnh giác nên cuối cùng ta và Thư Văn đã thắng trận, nhưng vì chưa có kinh nghiệm chiến đấu nên chúng ta bị thương nặng.”
Sau khi hắn nói xong, những người trong phòng rơi vào suy nghĩ.
Người của Thanh Giao bang hỏi vị trí của ngôi làng, rõ ràng không phải để giúp đõ mà là để cướp bóc.
Chu Cốc hai người họ rõ ràng đã biết điều này, nên không thể nói ra, vì vậy đã xảy ra cuộc chiến này.
Vương Thăng suy nghĩ một lúc và nói: “Những thành viên đó của Thanh Giao bang thì sao? “
“Những người có thể giết chúng ta đều giết rồi, nhưng vì thiếu kinh nghiệm, nên đã để tên võ giả đó bỏ chạy rồi.” Nói đến đây, Chu Cốc cúi đầu, “Chúng ta lại gây sự rồi sao?”
Nhưng hắn vừa dứt lời, một thanh âm liền vang lên: “không có, đây cũng là phiền toái sao?”
Mà người nói chuyện chính là Vương Thăng.
Sau khi Vương Thăng nói câu này, thôn trưởng và lão Kỷ nhìn hắn một cái.
Theo sự hiểu biết của họ về Vương Thăng, có lẽ hắn sẽ khôg thích để ý đến những việc như vậy?
Vương Thăng cũng nhìn ra những suy nghĩ đó trong ánh mắt họ, thế là hắn nói: “Người ta đã đánh đến tận cửa rồi, chúng ta khônh cần nhượng bộ nữa.”
Thận trọng không phải là sợ hãi, mặc dù hắn cảm thấy gặp phải người của Thanh Giao bang có thể có liên quan đến thôn trưởng mệnh lệnh. Nhưng hắn thấy cách làm của Chu Chính Văn và Vương Thư Văn không có vấn đề gì.
Những người khác muốn giết ngươi, lẽ nào ngươi lại vươn cổ lên?
“Yên tâm đi, nếu như xảy ra chuyện gì thì còn có ta.”
Đó là còn chưa nó người của Thanh Giao bang có thể tìm thấy thôn Thang Sơn không.
Đối với chuyện này mà nói, hắn không cho rằng chỉ giết mấy tên tép riu của chúng mà bang chủ cùng phó bang chủ của Thanh Giao bang sẽ tới báo thù.
Nếu là như vậy, vậy không phải banh chủ và phó bang chủ của Thanh Giao bang không cần phải làm gì khác mà chỉ dành tất cả thời gian để đi báo thù cho đàn em sao.
Lùi lại mười nghìn bước mà nói, cho dù thủ lĩnh của Thanh Giao bang thực sự đến…
Vương Thăng nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh của chính mình.
Võ giải cấp sáu… hắn vẫn chưa thể đánh thắng.
“Không cần lo lắng, phải như thế nào thì sẽ như thế ấy.”
Vương Thăng lại an ủi một câu.
Đừng chủ động gây sự, có thể tránh thì cứ tránh, nhưng đừng sợ phiền phức, đây là nguyên tắc của hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo