Đại Chu suy sụp, thứ suy sụp không chỉ riêng mỗi thực lực của hoàng thất, quân đội cũng đã sớm không bằng lúc trước.
Trước đây Đại Chu có thể thống nhất, không chỉ riêng vì có Đại Tông Sư tọa trấn, cũng không thể thiếu công lao của quân đội.
Cũng không biết những quân trận, quân đội Đại Chu đó thể chống lại Đại Tông Sư thời gian ngắn ngủi, hiện giờ còn có thể sử dụng bao nhiêu.
Nếu là quân đội trước kia, trừ phi mình là Tông Sư, nếu không hắn ta thật sự là không dám tranh vũng nước đục này.
Đương nhiên, quân đội của Đại Chu trước đây cũng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Còn những người trước mặt này sao…
Chính là đá kê chân để hắn ta “Hiển thánh” thôi, một đám người bắt nạt kẻ yếu, tùy ý dọa sợ một chút sẽ không dám ra tay nữa.
Sự thật cũng là như thế.
Quân sĩ dẫn đầu cũng là nhân vật tầng dưới chót, khả năng khác thì không có, nhưng nói về xem mặt đoán ý, không có ai hiểu hơn gã.
Trong nháy mắt Từ Khúc túm lấy gã, lực lượng thật lớn khiến cho gã biết được thân phận của Từ Khúc.
“Võ giả đại nhân!”
Quân sĩ dẫn đầu lập tức mềm xuống.
Mấy ngày nay gã cũng đã thu không ít lương thực, ở một số nơi hẻo lánh cũng nổ ra không ít võ giả, gã biết rõ, làm mưa làm gió ở thôn bình thường còn được, ở thôn có võ giả, những đồng liêu không rõ tình huống, chết thảm đó chính là hậu quả.
Có một số võ giả không dám đắc tội với Giang Hà Vương bên ngoài, nhưng âm thầm xử lý quân sĩ bình thường như ngươi thì đâu ai quan tâm, đặc biệt là trong thời kỳ mà bản thân Giang Hà Vương còn khó bảo toàn này.
Người dẫn đầu lập tức nói chuyện cẩn thận hơn.
“Là chúng ta mạo phạm rồi, võ giả đại nhân, ngài xem, chúng ta cũng là làm việc cho Giang Hà Vương…”
Cho dù đối mặt với võ giả thì quân sĩ cũng không muốn từ bỏ, cần phải mang đồ về, có cái gì thì người bên trên cũng sẽ không quan tâm, bọn họ nhiều nhất là được khen thưởng một chút, nhưng nếu không có đồ, có lẽ bọn họ cũng khó thoát cái chết.
Ngay sau đó, gã sợ Từ Khúc hiểu lầm, lập tức thêm một câu.
“Đương nhiên, nên lấy bao nhiêu, chúng ta nhất định sẽ lấy bấy nhiêu!”
Từ Khúc buông tên dẫn đầu ra, sau đó nhìn thoáng qua thôn trưởng, lại mịt mờ nhìn thoáng qua Vương Thăng trong đám người.
Hiển nhiên, hắn ta đang chờ thôn trưởng và Vương Thăng quyết định.
Vương Thăng coi như không nhìn thấy.
Thôn trưởng thì trực tiếp mở miệng: “Đại nhân, mang lương thực đi đi!”
Từ ban đầu, thôn trưởng cũng không định lợi dụng uy thế của võ giả để không phải giao lương thực, còn chuẩn bị thêm không ít, thậm chí cũng đã nghĩ kỹ đến chuyện vào nhà cướp đoạt lương thực.
Ông ấy nhờ Từ Khúc chỉ vì không muốn xảy ra chuyện ức hiếp mọi người.
Nhưng mà tình hình hiện tại còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, võ giả vô cùng có lực uy hiếp.
Quân sĩ nghe thấy cũng vui mừng, sau đó nhìn về phía thuộc hạ của mình.
“Còn không mau đi chuyển lương thực, không được lấy nhiều thêm chút nào, lấy theo quy củ, biết chưa?”
“Biết, biết!”
Thuộc hạ liên tục gật đầu, võ giả cũng nhảy ra rồi, bọn họ nào dám làm càn.
Những quân sĩ này cũng không phải hoàn toàn là phế vật, ít nhất sức lực rất lớn, nhanh chóng khuân vác xong đợt lương thực đầu tiên mà thôn trưởng mang ra.
Người dẫn đầu lại cung kính nói mấy câu với Từ Khúc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chờ tới bên ngoài thôn, vừa đặt xong lương thực, sau đó lập tức thúc giục rời đi. Thuộc hạ của gã có hơi khó hiểu.
“Thủ lĩnh, gấp gáp như vậy làm gì?”
Trước đó gặp phải võ giả cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
“Kêu ngươi đi thì đi, lắm lời vô nghĩa như vậy làm gì!”
Vì thế, đoàn người rời đi với tốc độ chưa từng có.
Mà người dẫn đầu còn đang nhớ lại ánh mắt của võ giả vừa rồi.
Có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng gã có để ý.
Võ giả kia, lúc cuối cùng khi trưng cầu ý kiến thì nhìn thoáng qua trong đám người.
Không chỉ như thế, tuy võ giả kia ra mặt giúp thôn, nhưng gã có thể thấy được, thôn dân tôn kính võ giả, nhưng lại không có cảm giác quen thuộc với người cùng thôn, hiển nhiên võ giả kia rất có thể không phải là người của thôn Thanh Sơn.
Không phải võ giả của thôn Thanh Sơn, lại cần dò hỏi ý kiến của một thôn trưởng người thường của thôn Thanh Sơn.
Hơn nữa cái liếc mắt theo bản năng kia…
Người dẫn đầu cảm thấy mình đoán được cái gì đó.
Khả năng cao là thôn Thanh Sơn còn có một võ giả mạnh hơn, bởi vì chỉ có võ giả mạnh hơn mới có thể khiến một võ giả khác nghe lời.
Loại thôn này vẫn nên cách được bao xa thì cách mới tốt, miễn cho võ giả ẩn nấp kia chướng mắt gã.
Nếu võ giả kia đã không muốn lộ diện, gã vẫn nên đặt chuyện này ở trong lòng thì hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo