Luyện công về cơ bản là rèn luyện trong nước, cần phải tích lũy và rèn luyện lâu dài, đặc biệt là loại cơ sở này, cho dù Vương Thánh hiện tại đã được coi là đại cao thủ quyền pháp, Bát Cực quyền cũng đã vượt qua giới hạn, nhưng hắn vẫn sẽ luyện tập và đứng tấn mỗi ngày.

 

 

“Bát Cực quyền tập trung vào việc “di chuyển nhẹ như lông vũ, uy lực phát ra như sấm sét”. Mỗi cú đấm đều như muốn nổ tung. Đừng sử dụng cách đánh nhẹ hàng. Quan trọng nhất là sức mạnh là từ chân đến cú đấm, vì vậy khi luyện tập, đừng coi thường việc đứng tấn mà hãy tích hợp nó vào bản năng của quyền pháp…”

 

Dạy một số động tác cơ bản, để đảm bảo họ sẽ không mắc lỗi, sau đó để họ tự luyện tập và chỉ cần kiểm tra mỗi ngày là được.

 

Tu luyện, đối với người bình thường mà nói, vẫn phải từng bước một, không thể vội vàng được.

 

Nhưng chỉ cần bọn họ đã luyện thành các kỹ năng cơ bản, cũng đủ để nâng cao hiệu quả chiến đấu của bọn họ.

 

Kỹ năng sử dụng sức mạnh của Bát Cực quyền sẽ phát huy rất mạnh mẽ khi thực chiến.

 

Đây cũng là mục đích của Vương Thăng.

 

Đừng dùng hết sức lực, vì kết quả sẽ không thể phát huy hết, nhưng các lực phát ra của Bát Cực Quyền có thể giải quyết vấn đề này rất tốt.

 

Sau khi dạy xong, Vương Thăng trở về phòng của mình, dạy người khác chỉ là tận dụng thời gian nghỉ ngơi và ăn uống, không nên lãng quên sự tiến bộ trong kỹ năng của bản thân.

 

Sau đó, ngoài việc rèn luyện kỹ năng của mình hàng ngày,Vương Thăng chỉ cần đến xem sự tiến bộ trong việc rèn luyện của họ.

 

Không thể không nói, có sẵn thể chất của một võ giả, mấy ngày nay, cho dù là người không biết gì, chỉ nhìn bề ngoài, đúng là rất ra gì.

 

Ha ha ha ha, khí thế thật mạnh mẽ.

 

Tất nhiên, Vương Thăng cho rằng, ngay cả đứng tấn họ vẫn chưa thực sự học được.

 

 

Vì vậy, hắn chỉ sửa một số lỗi cho họ, sau đó để năm người tiếp tục luyện tập.

 

Cho dù phải luyện tập, năm người họ cũng không tạm dừng công việc hằng ngày của mình lại.

 

Sau khi Chu Cố và Vương Thư Văn hồi phục vết thương, họ trở lại cuộc sống trước đây.

 

Bởi vì gặp phải Thanh Giao bang, nên hiện tại thôn trưởng để ba người ra ngoài tìm kiếm tin tức, hai người dẫn thôn dân vào trong núi thu dọn các căn phòng trong Thanh Sơn trại.

 

Tiến độ thu dọn phòng ốc ở Thanh Sơn trại rất thuận lợi, mặc dù điều kiện không bằng ở thôn Thanh Sơn, nhưng ít nhất cũng có thể ở.

 

Muốn ở đây trở thành thô. Thanh Sơn, nhất định phải đợi toàn bộ người dọn vào, từ từ thay đổi.

 

Vuơng Thăng không cần tham gia vào vấn đề này, người trong thôn cũng sẽ không làm phiền hắn.

 

Hắn là vị thần bảo hộ của thôn, thôn trưởng biết rất rõ điều này.

 

Tuy nhiên, vài ngày sau khi Bát Cực quyền bắt đầu giảng dạy, vẫn có người tìm đến Vương Thăng.

 

“Vận Thăng, Sơn Quân tìm ngươi… “

 

Người đến tên Chu Vĩnh, cũng là một trong những võ giả trong thôn, gần đây đang dẫn dân làng đi xử lý nhà cửa ở Thanh Sơn trại.

 

“Sơn Quân tìm ta? “

 

“Đúng vậy, hiện tại hắn đang ở trong khu rừng bên ngoài thôn.”

 

Sơn Quân luôn bảo vệ lương thực ở Thanh Sơn trại.

 

 

Lúc đầu, những người đến thu dọn Thanh Sơn trại rất lo lắng, nhưng sau đó phát hiện ra rằng con hổ này hoàn toàn không chú ý đến họ, hằng ngày ngoại trừ ngủ ở lối vào nơi cất giữ thức ăn thì chính là ra ngoài để săn mồi.

 

Lâu dần, họ cũng quen rồi.

 

Nhưng hôm nay Sơn Quân đột nhiên đến tìm hắn, suýt chút nữa khiến hắn sợ chết khiếp, may mắn là Sơn Quân thông minh nên cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Sơn Quân.

 

“Được, ta đi xem xem.”

 

Trước khi đi, Vương Thăng mang theo một ít Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

Sơn Quân đã canh giữ gần một tháng, có lẽ là tới đây để đòi thù lao, nhưng không sao cả, mỗi ngày hắn đều sẽ để dành một viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn, vì thế hắn đã chuẩn bị sẵn rồi.

 

Mỗi ngày tiết kiệm một viên cũng giống như mỗi ngày rút ra mười đồng không đau bằng rút ra ba trăm đồng trong một lần.

 

Chẳng mấy chốc, nhờ Chu Vĩnh hướng của, hắn đã tìm thấy Sơn Quân.

 

“Grừ”

 

Khi Sơn Quân nhìn thấy Vương Thăng, nó trực tiếp chạy tới, thậm chí còn đè gãy một cây cổ thụ cao lớn có tuổi thọ ít nhất mười năm.

 

Khi nó dừng lại, Vương Thăng cảm thấy như một cơn gió thổi qua mặt.

 

Đây là ý nghĩa của câu “Mạnh mẽ như hổ” sao?

 

Với thân hình to lớn, dù không làm gì nhưng chỉ cần quán tính nó cũng có thể gây sát thương cực mạnh.

 

Sơn Quân chính là một con hổ như vậy, nhưng nó lại lộ ra vẻ mặt khao khát trước mặt Vương Thăng, giống như một con husky.

 

“Biết ngươi muốn thứ gì, ta mang đến rồi.”

 

 

Thập Toàn Đại Bổ hoàn!

 

Hắn đã nén Thập Toàn Đại Bổ hoàn thành một viên thuốc có kích thước rất nhỏ, vì vậy có thể mang theo nó một cách dễ dàng.

 

 

0.45895 sec| 2440.102 kb