Mặt khác, ở thôn Thanh Sơn, quân sĩ rời đi, tất cả mọi người cũng giải tán.

 

Tuy nhiên thôn trưởng Chu Chính Văn lại đang tự hỏi cái gì.

 

Cuối cùng, ông ấy kéo Vương Thăng đang muốn rời đi lại, nói: “Vận Thăng, ngươi cảm thấy thôn chúng ta bồi dưỡng một ít võ giả thì sao?”

 

“Bồi dưỡng võ giả?”

 

Vương Thăng nhíu mày.

 

Bồi dưỡng võ giả cũng không phải chỉ cần nói một chút, hắn có thanh tiến độ trợ giúp, cho nên vượt qua rất nhiều thứ, nhưng trên thực tế, đối với người thường mà nói, công pháp, tài nguyên, thiên phú, thiếu một thứ cũng không được.

 

Công pháp có Từ Khúc cống hiến, cho nên không phải vấn đề lớn.

 

Quan trọng nhất vẫn là hai vấn đề: Tài nguyên và thiên phú.

 

Thiên phú thì không nói, khi chưa tu luyện, không ai biết thiên phú là thế nào.

 

Quan trọng nhất vẫn là tài nguyên, cho dù là Vương Thăng, không có bình cao hổ cốt kia thì cũng không có cách nào tăng lên võ giả nhanh như vậy.

 

Nếu trong thôn muốn liên tục bồi dưỡng võ giả, thì tài nguyên từ đâu tới đây?

 

Hắn có thể cung cấp một phần, nhưng cũng chỉ là một phần, nếu nhiều hơn, chính hắn tu luyện cũng không đủ, trừ phi chờ thêm một đoạn thời gian nữa, chờ đến khi kỹ thuật gieo trồng của hắn tiến bộ thêm lần nữa.

 

 

Cho nên, cuối cùng vẫn phải xem thôn trưởng Chu Chính Văn nghĩ như thế nào.

 

“Thôn trưởng, ngươi hẳn biết rất rõ bồi dưỡng võ giả cần cái gì chứ?”

 

Thôn trưởng Chu Chính Văn gật đầu, nói: “Biết, biết, thật ra ta cũng không nghĩ tới chuyện bồi dưỡng người mạnh như ngươi, dù sao trong thôn cũng không giàu có, nhưng nếu bồi dưỡng mấy võ giả cấp một, hẳn là không có vấn đề chứ?”

 

“Võ giả cấp một sao? Nói như vậy, xác thật có thể!”

 

Võ giả cấp một, thật ra tiêu hao cũng không lớn, có đủ đồ ăn là được, chỉ là tu luyện không nhanh bằng sử dụng tài nguyên đặc thù.

 

Hiện tại hắn cũng cung ứng được, một viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn, cũng đủ cho vài người lần đầu tu luyện sử dụng trong một ngày.

 

Nghĩ đến nguyên thân từ nhỏ nợ nhiều nhân tình, trong lòng hắn thở dài một hơi, nói: “Thôn trưởng, như vậy đi, ngươi để cho Từ Khúc kiểm tra xem người nào có thể tu luyện trước, chờ xác nhận xong thì đến tìm ta!”

 

Mấy võ giả cấp một mà thôi, bồi dưỡng ra đúng lúc có thể để hắn được giải phòng, không cần chuyện gì cũng tìm hắn.

 

“Được, vậy làm theo lời Vận Thăng ngươi nói, nhưng mà vì sao phải đến tìm ngươi?”

 

Vương Thăng sửng sốt.

 

Thôn trưởng chỉ là hỏi ý kiến thuần túy, nhưng mà hắn lại suy nghĩ nhiều.

 

Cẩn thận đã quen, ngay cả người bên cạnh cũng dùng suy nghĩ ác ý để phỏng đoán sao?

 

Xem ra gần đây nên điều chỉnh tâm thái một chút.

 

Nghĩ rồi hắn cười nói: “Đến lúc đó thôn trưởng mang người đến là được, có một số thứ ta còn có thể giúp một tay.”

 

 

Thôn trưởng có hơi vui vẻ, cũng lại có chút kỳ quái rời đi.

 

Đi chưa bao lâu thì tìm đến chỗ Từ Khúc.

 

“Thôn các ngươi muốn bồi dưỡng võ giả, các ngươi đủ tài nguyên sao?”

 

Suy nghĩ của Từ Khúc và Vương Thăng cũng không khác biệt lắm.

 

Thôn trưởng lại nói chuyện mình chỉ muốn bồi dưỡng mấy võ giả cấp thấp trước một lần nữa.

 

“Vậy thì có thể, một khi đã thế, cứ luyện công pháp mà ta đưa trước đi, nhớ kỹ, người trên mười hai tuổi, dưới ba mươi tuổi mới có thể luyện, người ngoài tuổi này luyện, sẽ tự làm bản thân bị thương, mất nhiều hơn được, hơn nữa, cần bảo đảm đồ ăn sung túc, đặc biệt là ăn thịt, nếu có thể kích hoạt khí huyết lần đầu tiên trong vòng ba ngày, thì có thể bồi dưỡng… Được rồi, ngươi đưa những người đó tới chỗ ta đi!”

 

Từ Khúc quả thực biết nhiều hơn Vương Thăng rất nhiều, nói ra một số điều kiện hạn chế, hơn nữa cuối cùng quyết định tự mình dạy một lượt.

 

Sau khi thôn trưởng biết rõ thì trực tiếp rời đi, sau khi trở về nhanh chóng triệu tập tất cả thanh niên trai tráng trong thôn.

 

Trên mười hai tuổi, dưới ba mươi tuổi, còn không phải là thanh niên trai tráng sao?

 

Thôn Thanh Sơn chỉ là một thôn nhỏ, cho nên thanh niên trai tráng cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có hơn năm mươi người, trong đó có cả Lý Vĩnh Phong.

 

“Thôn trưởng, ngươi triệu tập chúng ta là có chuyện gì sao?”

 

Những thanh niên trai tráng đó cho rằng lại có chuyện gì phải làm, gần đây chuyện trong thôn cũng không ít.

 

Chu Chính Văn cười cười, nói: “Đúng thật là có chuyện, nhưng mà lại là chuyện tốt, các ngươi hẳn đều biết trong thôn có võ giả đúng không, Vận Thăng giúp chúng ta lấy được một phần công pháp võ giả từ chỗ Từ y sư,

 

 

cho nên trong thôn quyết định bồi dưỡng một số võ giả, đương nhiên, có thể trở thành võ giả hay không thì phải xem các ngươi có cố gắng được không…”

 

Ông ấy nói lại điều kiện nghe được từ chỗ Từ Khúc một lần.

 

Nghe xong những điều kiện này, mặc kệ khó khăn có cao không, nhóm thanh niên trai tráng đều cực kỳ hưng phấn.

 

Võ giả, bọn họ cũng có cơ hội trở thành võ giả sao?

 

Thôn trưởng không nói thêm gì, mà đưa những người này tới chỗ Từ Khúc.

 

Từ Khúc cũng trực tiếp bắt đầu giảng dạy cơ sở phương pháp tu luyện kia.

 

Nhóm thanh niên trai tráng chính thức bắt đầu tu luyện.

 

Vương Thăng không tham dự vào.

 

 

0.25882 sec| 2428.477 kb