Vương Thăng có một cái đồng hồ cát tự chế, nó kết hợp với bóng mặt trời trong thôn để sử dụng, có thể đại khái ước tính được thời giờ.
10 giờ tối đi ngủ, sáng 6 giờ dậy.
Sáng sớm 6 giờ ngủ dậy, bỏ ra chút thời gian để tắm rửa và ăn sáng, khoảng tầm 6 rưỡi bắt đầu luyện tập cả ngày.
Tuy Vương Thăng không cảm nhận được thứ kiểu như tử khí, nhưng đã tu luyện Thuật nội đan rồi cho nên thời gian mới bắt đầu buổi sáng hắn đều tu luyện Thuật nội đan.
Từ khi trời tờ mờ sáng đến khi mặt trời mọc lên hoàn toàn là khoảng tầm 3 tiếng. Sau Thuật nội đan thì đến Tám đoạn cẩm, Ngũ Hành Quyền và Dịch Cân Kinh, tất cả đều luyện 3 tiếng, có nghĩa là 12 rưỡi là kết thúc việc tu luyện, trong đó Tám đoạn cẩm chiếm hai tiếng, bởi dù sao trước mắt, nó cũng là phương pháp tu luyện nền móng quan trọng nhất.
Nghỉ ngơi xong xuôi đến 2 giờ liền bắt đầu luyện tập võ nghệ.
Thời gian luyện tập võ nghệ là ba tiếng đồng hồ, Bát Cực Quyền Hoa Mai Bộ, Lục Hợp Đại Thương cũng được luyện tập trong khoảng thời gian này,
thời gian bỏ ra để luyện Bát Cực Quyền là lâu nhất.
Từ 5 giờ đến đến 7 giờ là thời gian cày các loại kỹ năng trồng trọt.
Dược liệu, lúa nước, Thiết Mộc, đều cần thời gian, đặc biệt là trồng trọt dược liệu, nó phải bảo đảm cho việc không ngừng cung cấp để làm Thập Toàn Đại Bổ hoàn.
Dựa theo kinh nghiệm của Vương Thăng, một tiếng thôi là đủ, một tiếng trồng dược không ngừng có thể đảm bảo việc cung cấp không ngừng, mà còn làm cho nhanh giàu.
Sau đó lại là thời gian một tiếng rưỡi dành cho nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi xong từ 7 giờ 30 phút đến 8 giờ 30 phút là thời gian đọc sách.
Cuối cùng trước 10 giờ đều giành tu luyện Thuật nội đan, sau đó là đến giờ đi ngủ.
Đây là thời gian biểu được Vương Thăng lên kế hoạch cho bản thân, ngoài khi có việc không thể không xử lý còn đâu ngày nào hắn cũng đều thực hiện theo điều nghiêm khắc như vậy.
Với thời gian biểu như thế này sau đó lại tu luyện thêm mười ngày nữa, Vương Thăng vốn tưởng rằng ngày tháng sẽ trôi qua êm đêm cho đến khi tiến vào trại Thanh Sơn.
Nhưng Giang Hà Vương và Vĩnh Niên Vương đã đến ranh giới ngươi chết ta sống, như vậy sao có thể khiến Thục Châu yên ổn lại được.
Thời gian đã sắp vào tháng 12 rồi, sắp sửa sang năm mới.
Vương Thăng đang tu luyện giống như ngày thường, nhưng đột nhiên cảm nhận được đất trời rung chuyển.
“Động đất sao?”
Rất nhanh sau đó hắn đã phủ nhận cái khả năng này, sự rung chuyển của động đất không thể nào là kiểu từng đợt từng đợt như này, vả lại nó còn vô
cùng ngắn ngủi, loại chấn động như này càng giống như gây ra bởi người khổng lồ đi ngang qua giẫm đạp lên mặt đất hơn.
Lúc này tất cả thôn dân đều bước ra khỏi nhà mình, gương mặt đầy sự sợ hãi.
Vương Thăng cảm nhận được phương hướng nơi động đất truyền đến, là đến từ điểm cao nhất ngay cạnh thôn Thanh Sơn.
Nơi này là đỉnh núi, thôn Thanh Sơn lại ở gần sông, cho nên phạm vi tầm nhìn ở đỉnh núi rất rộng.
Lên tận đây vẫn cảm nhận được sự rung chuyển, hắn nhìn về nơi bắt nguồn của sự rung chuyển đó, sau khi trở thành một võ giả, thị lực của hắn rất tinh, cho dù là thứ cách mấy cây số cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cách đó ngoài mấy cây số, một bóng hình cao lớn ngút trời xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Bóng hình đó chính là một cự thú người máy, chỉ xét chiều cao cũng vượt qua 100 thước, mỗi lần chân đặt xuống đất đều sẽ dẫn tới sự rúng động, dưới ánh mặt trời rọi qua, trên người còn có sự sáng bóng của kim loại.
“Đậu má, nó là gì vậy chứ?”
Đây là lần đầu tiên Vương Thăng chửi bậy kể từ khi đến cái thế giới này.
Cự thú người máy này mang hình dạng của con hổ, cực kì giống Sơn Quân.
Hắn cảm thấy thế giới quan của mình có chút sụp đổ.
Ngay giây phút hắn muốn lọc sạch suy nghĩ của mình thì Từ Khúc cũng đi đến.
Hắn ta cũng giống như Vương Thăng, cũng nhìn thấy cự thú người máy kia.
Có điều sự kinh ngạc không giống Vương Thăng, Từ Khúc rõ ràng là biết về cự thú người máy này.
“Cơ quan thú tứ đại hộ pháp của thành Cơ Quan, Bạch Hổ?!”
Sau khi Vương Thăng nghe thấy điều này lập tức lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Ngươi biết nó à?”
Từ Khúc gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc.
“Thành Cơ Quan là một thế lực rất lâu đời, tồn tại trước khi Đại Chu được thành lập. Theo truyền thuyết được lưu truyền cho biết, thành Cơ Quan có tứ đại hộ pháp Cơ Quan thú là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ. Mỗi Cơ Quan thú đều có cơ thể khổng lồ.
Đây không phải là điều quan trọng nhất. Theo lời đồn đại, mỗi con Cơ Quan thú đều có thể địch lại được đại Tông Sư, dường như cũng vì lý do này mà thành Cơ Quan bị các thế lực khắp nơi kiêng dè, nhưng nó sớm đã bị diệt vong từ trước Đại Châu rồi, Cơ Quan thú tứ đại hộ pháp cũng biến mất theo dòng chảy của lịch sử.
Vốn tưởng rằng chúng đã bị hủy diệt ở trong cuộc chiến diệt vong thành Cơ Quan từ lâu, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện ở đây, nó muốn làm gì chứ?”
“Cơ Quan thú hộ pháp, Bạch Hổ ư?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo