Vương Thăng không tiếp tục hỏi, hứng biết rằng có hỏi Lý Vĩnh Phong nữa có lẽ cũng không thể hỏi rõ ràng về vấn đề này.

 

Mặc dù lúc đầu hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng khi sắc lệnh biến mất, hắn lại phát hiện có gì đó không ổn.

 

Không phải tất cả họ đều rất kì lạ sao.

 

Chẳng qua là chỉ là mộ thứ tùy tiện gọi là sắc lệnh, coi như là sắc lệnh của hoàng đế Đại Chu.

 

Ngươi ở gần Giang Nguyên thành cũng còn hiểu, nhìn thái độ của hai vị vương gia là có thể phán đoán được thật giả.

 

Nhưng ở Thanh Sơn thôn xa xôi, vì sao tất cả mọi người đều tin tưởng đây thực sự là “Sắc lệnh của hoàng đế” mà không chút nghi ngờ.

 

Ngay cả khi hắn nhắc nhở, cũng không có ai mảy may nghi ngờ.

 

Hắn đã tiếp nhận tất cả ký ức của cơ thể này, trong trí nhớ của hắn là đâu lần đầu tiên mình nhìn thấy “Sắc lệnh của hoàng đế”, cho nên có thể khẳng định, người trong thôn Thanh Sơn đều chưa từng nhìn thấy cái gọi là ” Sắc lệnh của hoàng đế” này.

 

Vương Thăng suy nghĩ một lúc, sau đó đi hỏi Từ Khúc.

 

Nhưng Từ Khúc cũng có câu trả lời tương tự.

 

Từ Khúc là một võ giả bậc ba, nhưng biểu hiện của hắn cũng không khác gì người thường.

 

Sau khi Vương Thăng hỏi xong, thì trực tiếp dừng lại chủ đề này lại, không tiếp tục thăm dò nữa.

 

Sau khi trở về phòng, hắn nhìn nơi “Sắc lệnh của hoàng đế” vừa xuất hiện, hít sâu một hơi.

 

“Nước hơi sâu một chút!”

 

 

Bây giờ ở trong tình thế “nước sâu” này, có lẽ hắn khó có thể làm tung tóe vài cái, cho nên không nên có lòng hiếu kỳ nặng nề như vậy thì tốt hơn. Câu nói rằng sự tò mò giết chết con mèo cũng không phải là không có cơ sở.

 

Vương Thăng buộc phải gác lại sự tò mò và ngừng suy nghĩ về nó, ngay cả khi hắn muốn quản nó, hắn cũng không có sức lực đó.

 

“Chăm chỉ nâng cao kỹ năng đi!”

 

Gặp chuyện gì không thể giải quyết thì sẽ rèn luyện kỹ năng.

 

Chỉ khi nhìn thấy sự nâng cao của thanh tiến trình, hắn mới có thể hài lòng và an tâm.

 

Sau “Sắc lệnh của hoàng đế”, Giang Hà Vương và Vĩnh Niên Vương tạm thời ngừng chiến, nhưng cả quân đội của Giang Hà Vương và cơ quan cự thú đều không rút lui. Rõ ràng, hai vị vương gia vẫn phải có một trận chiến khác.

 

Đây là tin tức mà Lý Vĩnh Phong và một số người đã trở thành võ giả ra ngoài hỏi thăm và nghe ngóng được.

 

Chính vì tin tức này mà thôn trưởng Chu Chính Văn càng quyết tâm chuyển nơi cư trú mới, xa quê hương là một việc khó khăn, nhưng không gì quan trọng hơn mạng sống.

 

Mặc dù chiến tranh không nhất định sẽ ảnh hưởng đến thôn Thanh Sơn, nhưng với tư cách là thôn trưởng, ông ấy không thể đánh cược.

 

Tuy nhiên, sự xuất hiện của “Sắc lệnh của hoàng đế” đã cho ngôi làng nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, vì vậy thời gian ban đầu rất khẩn cấp do sự xuất hiện bất ngờ của chiến tranh đã được kéo dài ra.

 

Việc đầu tiên là dọn dẹp những ngôi nhà đổ nát và hang động ở trại Thanh Sơn.

 

Vì có Lý Vĩnh Phong và một số người đã trở thận võ giả nên khi vào núi cũng không cần quấy rầy một mình Vương Thăng, như vậy thuận tiện hơn

 

 

rất nhiều.

 

Ngoài ra trong thôn còn có gia súc cần được xử lý.

 

Một loạt sự tình này vốn định sẽ xử lý sau khi vào trại Thanh Sơn, nhưng hiện tại có thời gian, nên có thể xử lý trước.

 

Không chỉ có như vậy, thôn trưởng Chu Chính Văn còn đặc biệt lệnh cho hai vị võ giả lúc nào cũng ra ngoài dò hỏi tin tức bên ngoài, để tiện cho việc ứng phó.

 

Tất cả mọi việc đều diễn ra một cách có trật tự, nhưng sau sự xuất hiện của “sắc lệnh của hoàng đế” mấy ngày, võ giả ra ngoài thăm dò lại mang về một số tin tức.

 

Một nhóm thủy tặc có năng lực cực mạnh đã xuất hiện trên sông Hoàng Long.

 

Thanh Giao Bang!

 

Bang phái này dường như đột nhiên xuất hiện, nghe nói bang chủ là võ giả cấp sáu, còn có võ giả cấp ba, cấp năm phụ tá bang chủ. Còn có mấy võ bang khác, bọn hắn cướp đoạt không ít thôn trấn, ngay cả nhà họ Tôn, cũng vô cùng sợ hãi.”

 

Thực lực của Tôn gia không yếu, nhưng đối mặt với Thanh Giao Bang có võ giả cấp sáu, bọn họ không dám tùy tiện khiêu khích.

 

Trưởng thôn sau khi biết chuyện, liền thở dài nói: “Người trong thôn chúng ta không hay đi lại bằng thuyền, hẳn là không bị ảnh hưởng gì đi?”

 

Khi đó, Vương Thăng cũng có mặt ở đó.

 

Không biết tại sao, hắn có cảm giác thôn trưởng đã giương cao một ngọn cờ…

 

Thực ra những người trên sông Hoàng Long vẫn rất an phận, mặc dù thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số kẻ cướp, nhưng trong một thế giới có các võ giả, chúng thường sẽ bị đánh bại rất nhanh.

 

 

Kết quả là trực tiếp xuất hiện một làn sóng thủy tặc hùng mạnh, thủ lĩnh bang hội là võ giả cấp sáu cực kỳ lợi hại.

 

 

1.78659 sec| 2419.844 kb