Vĩnh Niên Vương cười châm chọc, hắn biết người kia sẽ tới, lúc này song phương đã chết rất nhiều, hao tổn không ít tinh lực.

 

Về phần Giang Hà Vương đang khống chế cơ quan cự thú sắc mặt có chút âm trầm, hắn tới lúc này thật trùng hợp, kích hoạt cự thú cơ chế cũng không phải việc đơn giản.

 

Nhưng…

 

Cho dù trong lòng đanh tính toán điều gì, cả Vĩnh Niên Vương và Giang Hà vương đều không dám làm gì nữa.

 

Sắc lệnh của hoàng đế xuất hiện cho thấy Khí Vận Đại Tông Sư vẫn còn ở đó, họ không dám tùy tiện khiêu khích.

 

Đình chiến, cứ như vậy mà đình chiến rồi!

 

Nhưng dừng bao lâu thì không nói rõ.

 

Sắc lệnh của hoàng đế xuất hiện vào lúc này đã nói rõ, Khí Vận Đại Tông Sư của Đại Chu Từ Uy Thương vẫn ở đây, nhưng cũng đã sức cùng lực kiệt rồi.

 

Một số người đang xem kịch cũng có thể hành động rồi!

 

 

Tất nhiên, Vương Thăng cũng nhìn thấy sắc lệnh của hoàng đế khi nó xuất trên bầu trời Thục Châu.

 

Buổi tối, khi hắn đang đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn trên bầu trời, uy nghiêm mà cường đại.

 

Đợi đến khi hắn ra ngoài, đầu tiên hắn nhìn thấy tất cả thôn dân của thôn Thanh Sơn đều quỳ xuống.

 

Sau đó, trên bầu trời xuất hiện “sắc lệnh của hoàng đế”, từ âm thanh vừa rồi phán đoán, sắc lệnh này rất có thể là do hoàng đế Đại Chu ban hành.

 

“Hoàng đế sao…”

 

Trong nhận thức của Vương Thăng, hoàng đế là một việc không dễ làm như vậy, địa vị của hắn cao đến mức ngay cả các vị thần cũng phải cúi đầu.

 

Đạo sắc lệnh này của Hoàng đế mặc dù rất lợi hại, cho dù hắn ở xa như vậy nhưng vẫn cảm nhận được sự áp lực đến từ người đó, nhưng nó vẫn khác xa so với những gì hắn nhớ, một hoàng đế mà chỉ khiến người khác cúi đầu thì tính là hoàng đế gì chứ.

 

Cho nên trong lòng hắn cho rằng đây chẳng qua là sắc lệnh của một cường giả mà thôi, một cường giả đủ để hắn nể mặt tính đến bây giờ.

 

“Khí Vận Đại Tông Sư còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng…”

 

Nhưng thực lực của vị cường giả này dường như vẫn còn chút thiếu sót.

 

Hai từ “Đình chiến” này vô cùng độc đoán, nhưng…

 

“Có lẽ sự hòa bình này sẽ không kéo dài.”

 

Giang Hà Vương và Vĩnh Niên Vương với tư cách là con trai của hoàng gia, đã giao chiến với nhau, một bên muốn lãnh thổ của bên kia, nhưng chỉ với một câu đình chiến đơn giản lại phải dừng cuộc chiến lại mà không có bất kỳ sự trừng phạt nào.

 

 

Điều này chẳng phải là vô nghĩa sao, nhìn thế nào cũng thấy giống như đang dựa vào Từ Uy để lừa mọi người.

 

Nhưng thử nghĩ xem, nếu thực lực đủ mạnh, Vĩnh Niệm Vương và Giang Hà Vương sẽ không đánh nhau.

 

Chỉ là thời điểm ra sắc lệnh này quá trùng hợp rồi!

 

Những việc khác thì không nói, Vĩnh Niệm Vương và Giang Hà Vương đều đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán rồi, sắc lệnh mới được đưa ra để yêu cầu hai bên đình chiến.

 

Chẳng lẽ sắc lệnh bay tới đây cần rất nhiều thời gian sao?

 

Cho dù có đình chiến một thời gian, hai bên cũng sẽ không buông tha cho nhau.

 

“Cũng không biết có thể yên ổn trong bao lâu.”

 

Tuy rằng Vương Thăng tin tưởng hai vị Vương gia nhất định sẽ tái chiến, nhưng có “Sắc lệnh của hoàng đế”, nhất định họ sẽ hòa hoãn một thời gian.

 

Trong khoảng thời gian hòa hảo này, có thể làm rất nhiều việc.

 

Chẳng mấy chốc, sắc lệnh của hoàng đế đã biến mất trên bầu trời, và những người dân làng đang quỳ phục trên mặt đất cũng đứng dậy.

 

Vương Thăng chú ý đến một bóng dáng, Lý Vĩnh Phong.

 

Rõ ràng vừa rồi Lý Vĩnh Phong cũng quỳ xuống trước sắc lệnh.

 

Tuy nhiên, việc Lý Vĩnh Phong quỳ gối vì sắc lệnh của Hoàng đế lại trái ngược với suy đoán của hắn.

 

Lý Vĩnh Phong đã bắt đầu huấn luyện được khoảng một tháng, hắn ta luôn cung cấp Thập Toàn Đại Bổ hoàn, vì vậy vài ngày trước hắn ta đã trở thành võ giả cấp một.

 

 

Mặc dù hắn ta là võ giả yếu nhất, nhưng hắn ta không còn được coi là một người bình thường đơn giản nữa.

 

Ban đầu Vương Thăng nghĩ rằng các võ giả sẽ không bị ảnh hưởng bởi “Sắc lệnh của Hoàng đế”, nhưng thực tế lại khác với suy nghĩ của hắn…

 

Đứng trước “Sắc lệnh của Hoàng đế”, Lý Vĩnh Phong cũng không khác gì người bình thường.

 

“Là vì quá yếu sao? “

 

Đối với loại vấn đề có thể hỏi người khác này, Vương Thăng trước nay luôn không thích đoán mò.

 

Khi mọi người đều đứng dậy bàn luận về “Sắc lệnh của hoàng đế” hắn đã đi tìm Lý Vĩnh Phong.

 

“Vĩnh Phong huynh, khi “Sắc lệnh của hoàng đế” xuất hiện huynh có suy nghĩ gì không? “

 

Lý Vĩnh Phong không hiểu tại sao Vương Thăng lại hỏi như vậy nhưng vẫn trả lời: “Ta cũng không rõ cảm giác lúc đó như thế nào, sau khi “Sắc lệnh của hoàng đế” xuất hiện, ta vừa đi đến liền vô ý thức mà quỳ xuống, Vương Thăng, cái “Sắc lệnh của hoàng đế” đó là của hoàng đế Đại Chu từ kinh đô truyền tới sao, nó thực sự quá mạnh mẽ…”

 

Vĩnh Phong huynh không nghi ngờ gì mà cho rằng đó là sắc lệnh của hoàng đế Đại Chu, huynh không cảm thấy quái sao?

 

“Kỳ quái?” Lý Vĩnh Phong thấy có chút kỳ quái: “Đây không phải là sắc lệnh của hoàng đế Đại Chu chúng ta sao?”

 

“…”

 

 

1.35264 sec| 2429 kb