Khúc mắc giữa linh tộc và nhân loại quá sâu, tạo thành chuyện như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bản thân chủng tộc.
Linh tộc của bọn họ đã có một bài học đẫm máu rồi.
Bạch Liên Yêu Quốc có ảnh hưởng lớn như vậy, cuối cùng trở thành Bạch Liên Yêu Vương có lẽ không sao, nhưng tộc Bạch Liên của bọn họ có thể bị diệt.
Vì vậy, Bạch Liên và Thần Tước Vương phải dốc toàn lực lên đường.
Đến chỗ được người Man Châu gọi là Thánh Sơn, Bạch Liên đã cảm nhận được khí tức của Tiểu Cửu.
Bề ngoài giống như không có gì, vẫn cực kỳ thánh khiết, nhưng là vua của tộc Bạch Liên, nàng có thể cảm nhận được máu tươi và hắc ám bên dưới sự thánh khiết này… còn có cả sự tuyệt vọng sâu sắc.
Hai cảm nhận trước thì nàng có thể hiểu, nhưng loại tâm trạng tuyệt vọng này rốt cuộc là vì cái gì?
Cũng không biết Tiểu Cửu đã trải qua những gì.
Bạch Liên thở dài một hơi trong lòng, đi đến nơi cao nhất của “Thánh Sơn” cùng Thần Tước Vương.
Tuy nơi đây xưng là Thánh Sơn, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, trên đỉnh núi còn có mùi máu tanh nhàn nhạt truyền đến.
Tốc độ của hai người rất nhanh, không bị ai ngăn cản nên không bao lâu đã tới bên hồ nước.
“Mẫu thân, người đến rồi!”
Bạch Liên Yêu Vương cũng không giấu diếm, cứ thế nói như nhìn thấy một người thân cực kỳ bình thường:
“Tiểu Cửu, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?”
Cả hai bên đều biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Liên muốn biết vì sao? Tiểu Cửu vốn là người ôn hòa nhất.
Bạch Liên Yêu Vương cũng không ra tay ngay, chỉ chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Đây là một câu chuyện rất xưa cũ.
Giống như tin tức của Huyết Hòe Vương, ban đầu Bạch Liên Thánh giáo đúng là một thế lực phản kháng do võ giả cấp tông sư không nhìn nổi bách tính bị ức hiếp mà xây dựng nên.
Tuy nhiên, thế lực có thể lớn mạnh như thế, Tiểu Cửu, cũng là Bạch Liên Yêu Vương bây giờ có vai trò rất lớn.
Tiểu Cửu lúc đó vừa mới đạt được tư cách đi rèn luyện, đã gặp được người sáng lập Bạch Liên Thánh giáo.
Hai người còn đánh với nhau một trận, sau đó thì kết bạn.
Nhưng đây cũng không phải là câu chuyện về trai tài gái sắc gì, Tiểu Cửu quả thực ngưỡng mộ vị Tông Sư đó, nhưng thứ mà nàng ta ngưỡng mộ chính là niềm tin và lý tưởng của hắn.
Tiểu Cửu là một linh thú, thật ra không nên có bất cứ sự đồng cảm nào với con người, nhưng nàng ta trời sinh tốt bụng, không thể nhìn nổi những cảnh đời đau khổ.
Vì vậy nàng ta đã hợp tác với vị Tông Sư kia, đây là sự ra đời ban đầu của Bạch Liên Thánh giáo.
Tiểu Cửu cung cấp Bạch Liên lộ, để vị Tông Sư kia lôi kéo rất nhiều cường giả, cũng nuôi dưỡng không ít cường giả.
“Cuối cùng là hắn lừa ngươi, thật ra hắn là kẻ có dã tâm?” Thần Tước Vương căn cứ vào chuyện này mà suy đoán.
“Không phải!” Bạch Liên Yêu Vương giận dữ, máu nước trong hồ hóa thành phi châm huyết sắc, muốn công kích Thần Tước Vương.
Tuy nhiên một chiêu này đã bị hóa giải.
Bạch Liên liếc nhìn Thần Tước Vương, ra hiệu hắn ta đừng nói.
Tiểu Cửu tấn công không thành, cũng không tấn công nữa, chỉ tiếp tục kể ra.
Cũng không có chuyện phản bội gì, niềm tin của vị Tông Sư kia rất vững chắc, không ngừng hướng tới lý tưởng của mình.
Bạch Liên Thánh giáo cũng ngày càng lớn mạnh hơn, cũng ngày càng cứu được nhiều người hơn.
Chính vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Vị Tông Sư kia chết!
Bạch Liên Thánh giáo muốn cứu vớt bách tính, đương nhiên đã đắc tội với không ít thế lực lớn.
Nếu bị người của thế lực lớn ám sát thì coi như xong, nhưng vị Tông Sư kia bị giết bởi người mà hắn cứu.
Cái giá là một gốc linh dược!
“Một gốc linh dược, đúng là giá cao, hắn không có chút đề phòng nào, cứ như vậy mà chết.” Trong lời nói của Bạch Liên Yêu Vương không chút cảm xúc.
“Sau này ta đã nghĩ thông suốt, ta muốn thực hiện lý tưởng của người kia, nhưng nhất định phải thay đổi cách thức, mẫu thân xem đi, không phải bây giờ rất tốt sao?
“Sẽ không có ai phản bội, mọi người đều đồng lòng, tất cả đều nỗ lực vì một mục đích, thật tốt!”
Bạch Liên và Thần Tước Vương không tiếp lời.
Bọn họ không đồng tình với nhân tộc, nhưng vì linh tộc, rất khó để đánh giá loại chuyện này.
“Ngay từ đầu, ngươi không nên tham dự vào những chuyện này! Ta biết tính cách của ngươi, không nên để cho ngươi ra ngoài rèn luyện mới phải.” Cuối cùng, Bạch Liên chỉ có thể thở dài.
“Mẫu thân, đến bây giờ ta chưa từng hối hận.”
Uỳnh!
Trong chốc lát, trên Thánh Sơn thoáng hiện lên hào quang. Bạch Liên Dược Vương ra tay trước, nói xong chuyện xưa rồi, giờ là lúc ra tay.
Hai luồng khí tức thánh khiết đối chọi nhau trên đỉnh núi, nhưng không bao lâu sau, một bên đã trở nên đen như mực, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã áp chế ánh sáng thánh khiết.
Vào lúc này, một ngọn lửa cao tận trời soi rọi, trợ giúp ánh sáng thánh khiết áp chế khí tức hắc ám kia.
Sau đó, bọn chúng bắt đầu quấn lấy nhau, đồng thời, không ngừng phát ra âm thanh va chạm kịch liệt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo