Bởi vì chỉ có một bộ công cụ, cho nên tất cả hai người tiến hành tách nhau.

 

 

Sau khi Vương Thăng để tự bọn họ hoàn thành khảo sát thì đi tu luyện ngay, giai đoạn luyện dược cũng phải cần tích lũy thời gian dài.

 

Hai người càn rất nhiều thời gian để rèn sắt.

 

Nhưng mà cũng rèn được một thanh bảo đao thuận lợi, dĩ nhiên, còn chưa được khai đao.

 

“Xét tổng thể, còn có rất nhiều thiếu sót, phải loại thanh này của ngươi, Lý Dịch, có thể nhận thấy lúc rèn đao, không được gõ đều tay, cho nên thân đao có nhiều chỗ có chất lượng không tốt, còn về thanh đao này của Chu An Bình ngươi…”

 

Mặc dù bây giờ kỹ thuật chế tạo của Vương Thăng vẫn chưa được mãn cấp, nhưng dù sao cũng có thể tính thợ rèn cấp bậc đại sư, cho nên chỉ nhìn một cái là biết ngay chỗ thiếu sót của hai người.

 

Trên mặt của hai người cũng càng lúc càng ngượng ngùng, bản thân bọn họ đã cảm thấy đã làm rất tốt rồi.

 

“Nhưng mà…”

 

“Những thứ này toàn là tích lũy kinh nghiệm, cũng không phải là vấn đề gì về kỹ thuật, cho nên, chúc mừng các ngươi, đã có thể hành nghề.”

 

Ba tháng được dạy học cấp tốc coi như đã kết thúc.

 

Hai người đã học rèn sắt đơn giản.

 

“Đây là lễ vật mừng các ngươi hành nghề, một vài món sắt rèn tâm đắc, sau này không cần tới mỗi ngày nữa, tự mình nghiên cứu từ từ đi, nếu thật sự có cái gì không hiểu thì tới tìm ta.”

 

Những món tâm đắc này toàn là thứ Vương Thăng tự tổng kết ra được, trong đó còn có một vài phương pháp chế tạo cơ quan, xe bắn tên chính là một cái trong số đó.

 

Đối với một người mới hành nghề thì đã là đồ rất tốt.

 

 

Hai người Lý Dịch và Chu An Bình không ngờ mình lại có thể được hành nghề, hơn nữa còn được chuẩn bị lễ vật hành nghề.

 

Hai người lập tức quỳ xuống đất, vô cùng thành khẩn.

 

“Đa tạ tiên sinh chỉ bảo.”

 

Vương Thăng không để cho bọn họ gọi sư phụ, bọn họ bèn gọi là tiên sinh giống như học người ở bên trong trường học.

 

Truyền đạo thụ nghiệp, ân đức to như trời.

 

Bọn họ chỉ lạy một cái, không liên quan đến gì cả, chỉ là sự tôn trọng đối với một người lão sư.

 

Vương Thăng cũng không có ngăn cản.

 

“Được rồi, tất cả đứng lên đi, hai người các ngươi đi tìm thôn trưởng, chắc chắn thôn trưởng rất bằng lòng sắp xếp một nơi để các ngươi rèn sắt.”

 

Hai người Lý Dịch và Chu An Bình cũng đứng lên, trên mặt lộ ra vui sướng.

 

Mặc dù biết chắc chắn tay nghề của mình còn chưa đủ tốt, nhưng mà có thể hành nghề thì hai người vẫn rất hưng phấn.

 

Cuối cùng hai người mang đồ rời khỏi.

 

Nhà của Vương Thăng cũng trở nên yên tĩnh lần nữa, mỗi ngày lại là những ngày tui luyện.

 

Đã quen với việc mỗi ngày luôn có người tới nên hắn vẫn còn hơi không quá quen thuộc.

 

“Nghĩ nghĩ lại kỹ thì hình như bây giờ Nguyệt cũng đang dạy học ở học đường?”

 

Không chỉ có Nguyệt, mà Từ Khúc cũng dạy học ở bên trong học đường này.

 

 

Trại có một trường học nho nhỏ, mười hai vị học sinh, tổng cộng có bốn vị tiên sinh dạy học.

 

Một người bình thường, ba người võ giả, thậm chí còn có một người võ giả có cấp bậc tông sư, chưa chắc của một số hài đồng của đại gia tộc được hưởng đãi ngộ này.

 

Chuyện dạy học này cũng do tự Nguyệt yêu cầu.

 

Vương Thăng cho hắn lựa chọn trước, có thể tu luyện yên tĩnh, cũng có thể hỏi thôn trưởng về một chút chuyện làm.

 

Cuối cùng hắn lựa chọn dạy học.

 

Bây giờ bên trong trường học, Tương tú tài dạy nhận biết chữ, và những thứ như là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín vân vân.

 

Từ Khúc và Chương Trạch đang phụ trách cơ sở đào tạo võ giả, cũng chính là tăng cường thể chất.

 

Nguyệt đang phụ trách dạy một số kiến thức căn bản cho võ giả, cho dù là võ giả cấp bậc tông sư, hắn hiểu về võ giả rất khắc sâu, đừng nói là hài đồng trong học đường, khi đi học toàn bộ võ giả trong thôn phải đi nghe hắn giảng.

 

Dĩ nhiên, có Nguyệt dạy dỗ, thực lực võ giả trong thôn càng tăng lên nhanh hơn.

 

Ban đầu Từ Khúc chính là một người võ giả cấp ba, đến được một thời gian dài như vậy, ngay đúng trước hai ngày đã bước vào ngưỡng cửa của võ giả cấp năm.

 

Vào hơn một tháng trước Lý Vĩnh Phong đã trở thành võ giả cấp ba, còn bốn người khác nữa thì cũng là người võ giả cấp hai xuất sắc.

 

Bởi vì có công pháp cho nên Chương Trạch cũng là trở thành võ giả cấp hai, nghe nói vào ngày đột phá cũng khóc.

 

 

Hắn nghĩ chuyện mình muốn làm trong mấy thập niên nhưng không làm được, lại làm được dễ dàng khi đang ở một cái trại nho nhỏ, mà còn có hy vọng thăng tiến hơn nữa, có thể không khóc sao?

 

Thế này là mừng đến chảy nước mắt!

 

Ngoài ra, Lý Vĩnh Phong cũng sắp thành hôn rồi, chính là nữ nhi của Chương Trạch, Chương Tuyết.

 

Vốn dĩ hai người đã lưỡng tình tương duyệt, ban đầu cho là hữu duyên không phận rồi, nào ngờ lại gặp nhau trùng hợp như vậy, cho nên Vương Thăng cũng không bất ngờ một chút nào.

 

Lý Vĩnh Phong cũng không có việc gì thì cứ chạy đến nhà của Chương Trạch, thỉnh thoảng tuần tra xem có thứ gì hay thì cũng sẽ đưa đến chỗ của Chương Tuyết.

 

Mấy ngày nay hắn cũng xin nghỉ không có đi tuần tra, chạy vào trong núi đi săn thú.

 

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chuẩn bị sính lễ cầu hôn.

 

 

0.37072 sec| 2437.594 kb