Ngự Kiếm và Phi Kiếm thì lại rất có thể.

 

Nguyên nhân thì cũng rất dễ nói, bởi vì sự tồn tại của “Thần”.

 

Ở giai đoạn Sản Dược, Vương Thăng đã có thể lợi dụng “Thần” để điều khiển sự biến đổi của mũi tên đơn giản, từ đó khiến cho tỷ lệ trúng mục tiêu

 

 

được gia tăng độ chính xác.

 

Nhưng mà khi đó “Thần” cũng không cường đại đến mức bất thường, cho nên chỉ có thể vận dụng bước đầu.

 

Nhưng bây giờ thì khác, “Thần” trong giai đoạn luyện dược sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, đã có thể dùng Ngự Vật chi thuật rất thành thục.

 

Mà Ngự Kiếm, Phi Kiếm này cũng được bao gồm ở bên trong Ngự Vật chi thuật.

 

Thuật Ngự Kiếm, chính là mơ ước rất lâu trước đây của Vương Thăng.

 

Bây giờ lại là mục tiêu chỉ cần cái chớp mắt là có thể thành công.

 

Chỉ cần đạt tới chỗ cao thâm của giai đoạn luyện dược, “Thần” đủ cường đại, chuyện Ngự Kiếm Phi Hành cũng sẽ không có gì khó.

 

Nhưng mà…

 

“Đã có thể Ngự Kiếm, vậy tại sao ta không bay luôn?”

 

Đây là ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Vương Thăng, hơn nữa khiến cho hắn như bừng tỉnh hiểu ra.

 

Nếu sau khi có thể Ngự Kiếm, thì cứ việc bắt đầu để tự bay không được sao? Hoàn toàn không cần thiết Ngự Kiếm uổng công vô ích.

 

Hơn nữa hắn vẫn càng thích Hóa Hồng chi thuật hơn Ngự Kiếm Phi Hành thuật, thoắt một cái đã được trăm ngàn dặm, cũng là Tiên Gia chi thuật.

 

Phi Kiếm chi thuật chính là kiếm thuật giết người từ ngoài ngàn dặm trong truyền thuyết, bản chất cũng là một loại Ngự Vật chi thuật, nhưng mà chắc chắn Phi Kiếm chi thuật có đặc tính của kiếm thuật, có hơi khác biệt với Ngự Vật chi thuật thông thường.

 

Nhưng mà Vương Thăng không có phương pháp tu luyện, cho dù là Phi Hành hay là Phi Kiếm chi thuật, Vương Thăng cũng không có một chút đầu mối nào cả.

 

 

Cho nên chỉ có thể trông cậy vào sau khi luyện dược của hắn đạt tới cảnh giới nhất định thì có thể tự mình tìm kiếm.

 

“Nhìn xem đến lúc đó có thể luyện thêm một kỹ năng được hay không!”

 

Cho dù là Phi Hành hay là Phi Kiếm chi thuật, Vương Thăng cũng chỉ có thể tự mày mò, đây là biện pháp có thể tăng thêm tiến độ nhất có thể rồi, chỉ có thể nghiên cứu cho ra trước, nhìn xem có thể lên cấp nữa hay không.

 

Nhưng mà mày mò những thứ này cũng phải cần có tích lũy.

 

Vừa hay, hiện tại hắn đang có rất nhiều đồ tốt trong tay, võ thuật do Nguyệt ghi chép.

 

Nguyệt biết rất nhiều võ thuật, nếu phải nói nghiêm túc thì là trong đầu đã ghi nhớ rất nhiều thứ, trong đó võ chính là một trong số đó.

 

Vương Thăng không có hứng thú quá nhiều với những thứ công pháp cấp tông sư kia, nhưng mà vẫn có một chút hứng thú với võ thuật.

 

Nhưng mà lúc trước bận bịu tu luyện Nội Đan thuật, muốn đột phá đến giai đoạn luyện dược, cho nên Vương Thăng sợ mình phân tâm, cho nên không hề tiêu phí quá nhiều thời gian nghiên cứu.

 

Nhưng nếu bây giờ đã đột phá giai đoạn luyện dược, thì lại có thể dành ra chút thời gian nghiên cứu.

 

Trong đó thứ khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất chính là võ thuật có liên quan đến không gian.

 

Đây là thứ do Nguyệt nói vào lúc trước, khi đang muốn nương nhờ sự che chở của hắn.

 

Sau khi tiến vào trại Thanh Sơn, cũng đã chép xong thứ này rất nhanh, sau đó cho hắn, nhưng mà hắn chưa từng nghiên cứu.

 

Cuốn sách võ thuật này tên là “Càn Khôn”.

 

 

Nguyên tắc chung chỉ có một câu nói “Tụ Lý Càn Khôn Đại, Hồ Trung Nhật Nguyệt Trường”, đây chính là nguyên tắc chung của công pháp này.

 

Lúc Vương Thăng thấy thì cho rằng đây là đại thần thông Tụ Lý Càn Khôn, kết quả lại phát hiện ra mình đã suy nghĩ phức tạp.

 

“Càn Khôn” có nội dung rất đơn giản, bao vây kẻ địch bên trong một không gian, mặc cho bị xâu xé.

 

Nói trắng ra là chính là một loại võ hạn chế, có thể khống chế kẻ địch, dựa theo miêu tả võ thuật, thật ra thì phương pháp bao vây kẻ địch chính là đông cứng một khoảng không gian lại, có không gian được đông cứng lại này mới có thể phát huy hiệu quả khống chế được.

 

Có liên quan đến không gian, cho nên được đặt tên là “Càn Khôn”.

 

Căn cứ những gì Nguyệt nói, loại võ thuật liên quan đến không gian này, cũng không có bao nhiêu bộ trong khắp Đại Chu, “Càn Khôn” lại là bộ xuất sắc trong đó.

 

Nghe nói là cần có cơ duyên trùng hợp thì mới lấy được, không giống loại võ thuật do con người sáng tạo ra, mà nó giống như thần thông trời ban.

 

Bởi vì trên cơ bản tất cả những người học võ thuật này ai cũng không hề biết được điều gì rõ ràng hơn về nó, dường như chỉ lĩnh hội võ thuật này, nhưng mà tại sao lại đạt được hiệu quả như vậy với võ thuật này, không có một ai biết.

 

Vì vậy mới có thể được gọi là thần thông trời ban.

 

“Thú vị, ta lại muốn xem coi rốt cuộc đây là thứ võ thuật thần kỳ gì…”

 

“Càn Khôn” có phương pháp tu luyện cực kỳ huyền học, thật ra thì Vương Thăng cũng không thật sự quá am hiểu nguyên lý trong đó, cho nên hắn cũng chỉ có thể tiến hành luyện tập võ thuật theo miêu tả bên trong.

 

“Càn Khôn chi thế…”

 

 

“Càn Khôn” được luyện tập bằng một loại động tác, cho dù bất kỳ đao, thương, kiếm, kích cũng có thể luyện theo từ động tác này, sau đó vây bắt kẻ địch.

 

 

0.97757 sec| 2429.336 kb