Ở bên trong trại, không có gì thiết thực hơn là con mồi cả.

 

Mấy ngày sau à, Chương Trạch mới gánh hai con hươu quay về.

 

Một con cho Vương Thăng, nói là báo đáp, dù sao nếu không có Vương Thăng, hắn và Chương Tuyết cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

 

Đã vác được hươu, hắn cũng không có cầu hôn ngay lập tức, bởi vì nghe Vương Thăng nói có thể xem như ba huyện đã khôi phục bình thường, hắn lại ra núi một chuyến, đến huyện Lộc Thủy thành mua không ít đồ, nghe nói còn mua được một cuộn vải màu đỏ rất lớn.

 

 

Đây chính là đồ hiếm, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Lý Văn Quang, mang một đống đồ lớn đến nhà Chương Trạch cầu hôn.

 

Vốn dĩ hai nhà đã thương lượng xong, dĩ nhiên là quá trình cầu hôn được hoàn thành vô cùng thuận lợi, và cũng đã quyết định ngày thành hôn.

 

Còn về người quyết định ngày thành hôn… Đương nhiên là Nguyệt.

 

Không một ai có tài nghệ coi quẻ xem bói thích hợp hơn người này nữa.

 

Trên thực tế bởi vì cho tới bây giờ Nguyệt cũng không có tiết lộ đã từng làm cái gì, nên ban đầu Lý Vĩnh Phong cũng không biết thân phận của Nguyệt, ban đầu định tìm Vương Thăng, bởi vì Vương Thăng có biểu hiện quá mức toàn năng.

 

Nhưng loại chuyện coi quẻ định ngày thành hôn này thì thật sự hắn không biết, hắn lại không dám quyết định bậy bạ về loại chuyện đại hỷ này, cho nên bèn giao người cho Nguyệt.

 

Dĩ nhiên đối với Nguyệt chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, đã tính được một ngày thành hôn rất dễ dàng.

 

Thời gian nhằm vào giữa tháng sau, cách bây giờ còn hơn hai mươi ngày nữa…

 

Lý Vĩnh Phong sắp thành thân, nên tất nhiên Vương Thăng không thể qua loa được, hắn và Lý Vĩnh Phong có mối quan hệ rất gần gũi.

 

Còn nữa, lễ vật cũng phải có, nhưng lễ vật này lại hơi khó chọn lựa.

 

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Vương Thăng vẫn quyết định lựa chọn đưa đồ võ giả tu luyện, cái này thực dụng nhất.

 

Lý Vĩnh Phong tự tu luyện, còn có đồ có thể cho Chương Tuyết tu luyện.

 

Hai người cũng là võ giả, nói không chừng hậu duệ được sinh ra cũng sẽ có tư chất tốt, có thiên phú của võ giả, hơn nữa cũng là võ giả thì cũng có thể làm bạn lâu hơn, nghĩ nghĩ đây mới là đồ Lý Vĩnh Phong mong muốn nhất.

 

 

Cuối cùng Vương Thăng chuẩn bị chín mươi chín viên thập toàn đại bổ hoàn, một quyển công pháp, một quyển võ thuật, sau đó là một ít linh dược làm cơ sở cho võ giả cấp tông sư.

 

Vương Thăng có trong tay không ít công pháp cho võ giả cấp tông sư, nhưng mà không có trực tiếp cho trại.

 

Hắn là định đến khi trại có người tu luyện đến võ giả cấp bảy mới lấy ra, bởi vì trên thực tế trước khi võ giả cấp bảy thì không tồn tại công pháp chênh lệch, đều là khí huyết chi lực tự thân tích lũy.

 

Lần này lấy ra, có thể tính nội tình của Lý gia mới vừa thích hợp.

 

Dẫu sao cả nhà của Lý Vĩnh Phong cho hắn hổ cốt cao cực kỳ quan trọng, hơn nữa đã từng săn sóc nguyên thân, nên những thứ này cũng không quá đáng.

 

Tiếp nhận nhân quả đã từng có cũng không phải là một thứ chuyện nói qua loa, nếu không hắn đã tìm một chỗ bí mật rồi len lén tu luyện là xong rồi.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, bên trong trại náo nhiệt.

 

Cho dù là ở nơi nào thì hôn nhân cũng là một mối đại sự không thể qua loa, ở chỗ như trại Thanh Sơn này cũng như vậy.

 

Lần đầu tiên sau khi Lý Vĩnh Phong đi ra ngoài, phát hiện đúng là bên ngoài đã khôi phục rất tốt, thì lại mang người đi ra ngoài mấy chuyến, đã mua về rất nhiều thứ, chẳng hạn như các loại rượu.

 

Nghe nói hắn còn tìm thợ mộc trong thôn, làm cho một chiếc kiệu theo yêu cầu của mình.

 

Trong thôn cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, dẫu sao đây chính là một chuyện vui duy nhất sau khi dọn vào trại.

 

Thời gian trôi qua thêm lần nữa, ngày thành hôn đã đến.

 

Nhà của Lý Vĩnh Phong và nhà của Chương Trạch cũng bắt đầu được sắp xếp, Lý Vĩnh Phong kiếm được rất nhiều tấm vải đỏ, rất là vui mừng.

 

 

Vương Thăng cũng đi tới nhà của Lý Vĩnh Phong.

 

“Vĩnh Phong ca, sao thấy huynh còn có hơi hồi hộp?”

 

Dù sao cũng là người đồng lứa thân cận nhất, hắn phải đi đón dâu với Lý Vĩnh Phong.

 

“Dĩ nhiên, lâu như vậy, rốt cuộc ta có thể thành hôn rồi, quan trọng nhất còn là ái nhân của mình.”

 

Ở thời đại này, có thể thành hôn với ái nhân của mình đúng là không phải một chuyện đơn giản, không phải mỗi người cũng có thể được như ý muốn.

 

“Ha ha, cho dù không có chuyện này, chắc chắn không hơn mấy năm nữa huynh cũng có thể được.”

 

Người khác không biết, nhưng Vương Thăng biết rõ.

 

 

Chương Tuyết cự tuyệt rất nhiều hôn sự, chính vì chờ Lý Vĩnh Phong có được sự cho phép của phụ thân mình - Chương Trạch.

 

 

Vốn dĩ thật ra thì cũng sắp, nhưng mà đột nhiên Vĩnh Niên Vương tấn công Thục Châu mới suýt chút nữa khiến cho chuyện này không được tiếp tục diễn ra.

 

“Đúng vậy, quả thật duyên phận của ta và tẩu tử của đệ rất sâu đậm nha!”

 

Vương Thăng không nói gì, bởi vì quả thật đúng là như thế. Hắn từng nhờ Nguyệt tính nhân duyên của hai người.

 

 

1.54677 sec| 2420.438 kb