Dĩ nhiên, đối với Vương Thăng thì chuyện này lại không nhằm nhò gì, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn tìm đến thôn trưởng.
Nếu nói phải thử một chút, có thể lập tức thử nghiệm ngay tại nơi cửa trại.
Bản thân vật như tên này chính là một khí cụ có sức sát thương lớn, nếu ở khoảng cách gần, không thể yếu hơn thương thông thường bao nhiêu, có tính xuyên thấu rất mạnh.
Đây chính là xe bắn tên được làm ra từ gân rồng của ác giao, uy lực cũng không chỉ có mạnh mẽ như thứ bình thường, Vương Thăng phỏng đoán nếu võ giả cấp một cấp hai vô tình bị bắn trúng thì cũng không hứng chịu nổi.
Ban đầu Vương Thăng làm ra, ngoại trừ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình lòng ra, thì chủ yếu là để tăng cường phòng ngự của trại, nên tất nhiên phải tìm tới thôn trưởng.
Lúc thôn trưởng thấy xe bắn tên, cũng biết đây là đồ Vương Thăng mới làm ra, tất nhiên là thấy còn nhiều lạ lẫm.
“Vận Thăng, đây là nỏ sao?”
Ở Đại Chu, cất giấu nỏ là tội chết, vì vậy thôn trưởng chưa từng trông thấy nỏ bao giờ, nhưng mà nghe thì vẫn từng nghe danh, nhưng mà cái nỏ này của Vương Thăng hơi lớn, trong lúc nhất thời ông ấy có hơi không kịp phản ứng.
“Thôn trưởng, đây đúng là nỏ, nhưng mà đã cải tạo một chút, định mang ra thử nghiệm một lần, nếu như có thể thì dùng để làm đạo cụ phòng ngự ở nơi cửa trại.”
“Được !”
Thôn trưởng cũng không phải là người cổ hủ gì.
Cất giấu nỏ bắn tên là tội chết, thế nhưng cũng phải xem thời thế, triều đình Đại Chu cũng tự lo không xuể, bây giờ có loại chuyện này thì chỉ cần đó là thứ có thể bảo toàn tánh mạng thì cũng là thứ tốt.
Không bao lâu, thôn trưởng tìm người kéo xe bắn tên đến nơi cửa chính của trại, tìm một nơi thích hợp để kê tốt.
Vương Thăng đang dạy phương pháp sử dụng cho mấy người võ giả trong thôn.
“Cái xe bắn tên này được sử dụng như vầy, một lần có thể bắn…”
Xe bắn tên được hắn thiết kế có thể bắn ra ba mũi tên một lần, và cũng hơi khó kéo dời, cần khí lực rất lớn mới có thể thay đổi tên mới lần nữa.
Nhưng mà có võ giả ở đó thì lại cũng không phải vấn đề khó khăn.
Mũi tên của Vương Thăng cũng được làm từ Thiết Mộc và thép Huyết Đoàn, nhưng mà không có làm rất nhiều, chỉ làm mười mấy mũi, còn có mấy cái mũi tên bình thường dùng để khảo sát.
Những nỏ bắn tên khác thì Vương Thăng định để cho người ở bên trong trại tự mình làm, làm chơi chơi một chút cũng được, nếu thật sự làm trong thời gian dài thì chắc chắn hắn không có thời gian rồi.
Dưới sự chỉ bảo của hắn, rất nhanh nỏ đã đã được căng lên.
“Bắn!”
Lời của thôn trưởng vừa dứt, ba mũi tên lao ra ngoài giống như một tia chớp, xé toạc không khí, cắm thẳng vào nơi xa xa trên mặt đất trại, sau đó toàn bộ biến mất xuống mặt đất, không biết đi sâu vào bao nhiêu.
Lần này cố ý bắn vào mặt đất chỉ vì muốn nhìn xem rốt cuộc có uy lực mạnh đến bao nhiêu.
Bây giờ nhìn thì chắc chắn rằng uy lực không tệ chút nào.
Mặc dù có dự liệu từ trước, nhưng khi thật sự nhìn thấy thì Vương Thăng vẫn rất hưng phấn.
Bởi vì dùng tên khảo sát, cho nên tạm thời cũng chưa xét đến những mũi tên kia, mà là tiếp tục khảo sát.
“Bắn về phía xa xa trong rừng cây, nhìn xem có thể bắn bao xa.”
Trong rừng cây của trại có độ chừng dài rộng một ngàn thước, nếu nhìn từ trên cao xuống thì có thể nhận định ngay là rất bao la, có thể khảo sát rất tuyệt.
Bởi vì cự ly phải khảo sát lần này nên mọi người nâng máy bắn tên cao hơn một chút, sau khi lên dây thì mới bắn lần kế tiếp.
Chỉ có thể nói không hổ là xe bắn tên chế tạo ra từ vật liệu cấp tông sư, cũng có thể bay tới cư ly ngàn thước, trong chớp mắt đã bắn vào trong rừng
cây, Vương Thăng có thị lực rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng kết quả đợt bắn tên này ra được bao xa.
Mặc dù sau khi bắn vào trong rừng cây sẽ có cổ thụ gây cản trở, nhưng vẫn bắn thủng đại thụ rất ngọt, ngay cả xuyên qua hết mấy đại thụ mới dần dần không nhìn thấy trong bụi cây.
Mặc dù những người khác không thấy rõ ràng như vậy, nhưng cũng là có thể nhận thấy tình hình một chút.
“Vận Thăng, uy lực này…”
Xe bắn tên có uy lực vượt quá tưởng tượng của thôn trưởng Chu Chính Văn.
Uy lực này, đừng nói là dùng để bảo vệ trại, cho dù là công thành cũng có dư sức.
“Tính là không tệ, thôn trưởng, lập tức giao cho các ngươi, còn nữa, đây là bản vẽ, các ngươi cũng có thể tự mình gọt giũa đi, nhìn xem có thể làm ra hay không.”
Muốn phải bảo vệ trại thì chắc chắn là không thể chỉ dựa vào một cái xe bắn tên, nhưng mà Vương Thăng làm được một cái thì cũng đã thỏa mãn hứng thú và lòng hiếu kỳ của mình rồi, sẽ không tốn thời gian đi làm ra cái thứ hai nữa.
Tất nhiên thôn trưởng không có ý kiến gì, chắc chắn loại đồ này có rất nhiều ích lợi.
Vương Thăng vừa định rời khỏi, nhưng tự nhiên lại nghĩ đến cái gì rồi nói: “Chiều nào ta cũng sẽ rèn sắt, nếu trong thôn có ai bằng lòng học thì có thể đi theo để học tập.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo