“Diệp Sâm, con không nhắc nhở được con trai của con à? To gan lớn mật quá, dám quản lý cả chúng ta cơ đấy!”
“Ơ cha, rõ ràng cha ăn vụng bánh kem bị bắt ngay tại trận, sao lại trách con?”
“Ông xã à, sao lúc nãy anh không khuyên ngăn con hả!”
“Bà xã ơi, tính tình con trai mình như nào em còn không biết sao? Chẳng phải vừa rồi em cũng không dám ngăn cản con đấy sao?”
“...”
...
Trình Ký.
Một đám ba ba mới được đưa đến, vài hôm trước Trình Nguyên Hoa đã làm một cái hồ nước, chuyên dành cho những con ba ba đó sinh sống.
Những con ba ba này đều là nguyên liệu tốt, vốn là do Lưu Cẩm Vinh tìm ra, Trình Nguyên Hoa cố tình mua về.
Đây chỉ là nhóm đầu tiên, sau đó căn cứ vào doanh thu để dự định xem có mua nhóm thứ hai hay không.
Phí vận chuyển là do Trình Nguyên Hoa tự mình bỏ ra, hàng tốt không sợ ế, bọn họ không sợ mất đi một khách hàng nhỏ nhoi như Trình Nguyên Hoa.
“Cho cháu ăn một tí thôi.” Lưu Toàn Phúc duỗi tay về phía chú Nam.
“Tự cháu...”
“Sư phụ!!!”
Chú Nam nhanh tay đưa hạt dưa vừa mới rang xong cho Lưu Toàn Phúc, ngăn cản cậu gọi Trình Nguyên Hoa ra. Sau đó hai người bắt đầu lấy hạt dưa ra cắn.
Hạt dưa này là do chú Nam chế biến bằng phương pháp bí mật, rang xong ông ấy một mình ngồi xổm ở hậu viện ăn mảnh.
Vốn dĩ chỉ có một mình ông ấy ăn, bây giờ thành hai người ăn.
Lưu Toàn Phúc vừa ăn vừa gật gù: “Không hổ danh là hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực, trình độ nấu nướng đúng là không tầm thường!”
Chú Nam hạ thấp giọng, hơi sốt ruột: “Chú cầu xin cháu, đừng nói nữa, tuyệt đối không được để bà chủ Trình biết!”
“Biết cái gì cơ?” Sư Huyền thò đầu qua.
“Đi đi, không phải chuyện của cậu, đi giết cá đi.” Chú Nam hơi mất kiên nhẫn.
Sư Huyền bĩu môi: “Biết là hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực chứ còn gì nữa? Hai người cứ làm ra vẻ thần bí, tôi quan sát hai người suốt hai hôm nay rồi, vừa mới nghe lén được xong! Thật không ngờ chú Nam lại giấu mình như vậy nha!”
Anh ta nói xong, duỗi tay nhón lấy hạt dưa.
Chú Nam cũng không ngăn cản anh ta.
Ông ấy chỉ hằm hằm lừ mắt với Lưu Toàn Phúc: “Cháu đừng nói những thứ không nên nói, bây giờ chỉ là bị Sư Huyền nghe thấy được, nếu sư phụ cháu nghe thấy thì chú xong đời rồi!”
Lưu Toàn Phúc phun vỏ hạt dưa ra, hơi tò mò: “Sao lại xong đời? Tại sao chú không chịu cho sư phụ cháu biết!”
Sư Huyền bên cạnh chú Nam cũng phun vỏ hạt dưa ra, làm mặt quỷ: “Chú nói đi, rốt cuộc chú đã làm ra việc gì vô đạo đức. Hiện tại coi như tôi cũng là một thành viên của tiệm Mỹ Thực, nếu thật sự chú đã gây ra việc gì khuất tất với bà chủ Trình thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho chú đâu!”
Chú Nam trừng to hai mắt: “Chú có làm chuyện gì khuất tất với bà chủ Trình đâu, bà chủ Trình rất tốt, chú hại con bé làm gì!”
“Vậy chú mai danh ẩn tích ở đây làm gì?”
Chú Nam tiu nghỉu: “Ài, chú vốn định tạo quan hệ tốt với bà chủ Trình. Tuy con bé cực kỳ ghét phiền phức, rắc rối nhưng địa điểm tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực của hiệp hội Mỹ Thực chúng ta vẫn chưa có thông tin gì cả!”
Sư Huyền chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ấy nhưng Lưu Toàn Phúc đã hiểu.
Vẻ mặt cậu bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra là vì đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực hả! Vậy thì cũng đúng, dựa theo sự hiểu biết của cháu về sư phụ, nếu sư phụ biết chú ở đây chỉ để mời chào một đống người đến đây ăn uống miễn phí, chắc chắn sư phụ sẽ tống cổ chú ra ngoài.”
Sư Huyền nghe vậy thì cười giễu: “Miễn phí á? Bà chủ Trình buôn may bán đắt như vậy, lại cũng không phải làm từ thiện, cần gì người khác đến đây ăn uống miễn phí, lại còn đánh giá nhận xét?”
Chú Nam cúi đầu, thở dài: “Đúng vậy, chuyện mà người khác muốn mà không được, ấy thế mà bà chủ Trình lại chẳng thèm đếm xỉa đến!”
“Sư phụ cháu là người như vậy đấy. Những người khác coi trọng đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực là vì danh lợi. Nhưng tiệm đã đắt khách như này rồi, sư phụ cháu không cần danh lợi nữa.” Lưu Toàn Phúc chép chép miệng, dư vị hạt dưa vẫn còn lưu lại thoang thoảng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo