Ở bên cạnh, Sư Huyền hạ giọng nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy như đang chiếm được tiện nghi ấy?”

Đã cao tuổi rồi, còn muốn người ta tuổi còn trẻ như vậy gọi là anh…

Cái này không phải còn chiếm tiện nghi hơn cả Lưu Toàn Phúc hay sao!

Chú Nam đứng bên cạnh nhìn về phía anh ta: “Cậu đang nói cái gì?”

Sư Huyền: “...Không có gì.”

Tại cổng, Lưu Cẩm Vinh phất phất tay lần nữa, sau đó kéo một rương đầy ắp đồ đạc rời đi.

Thời điểm ông ta tới đây là vì quyết định muốn dẫn Lưu Toàn Phúc đi, nhưng chỉ ở chỗ này không đến ba ngày ngắn ngủi, ông ta đã cảm thấy để con trai ở lại chỗ này có khả năng càng tốt hơn.

Ở đây có một nữ đầu bếp tuổi còn trẻ lại rất thần bí, vô cùng có thiên phú, lại còn có một đám đại lão thâm tàng bất lộ, nơi này đúng là ngọa hổ tàng long.

Thâm tàng bất lộ: đại loại là chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, ko khoe khoang tài năng trước mặt người khác.

Ngọa hổ tàng long: ý nói là có nhiều nhân tài kiệt xuất trong giới có tố chất tụ hội ở đây rất nhiều.

Con của ông ta ở lại chỗ này, ông ta cũng tin tưởng, về sau chắc chắn sẽ trở thành một đầu bếp xuất sắc hơn so với ông ta.

Mặc kệ là học được món gì.

Lưu Cẩm Vinh rời đi, Trình Nguyên Hoa không thể chờ đợi được nữa đi vào xem bút ký.

Su Huyền cũng đi mò cá, từ sau khi thoát khỏi bộ dáng nửa sống nửa chết kia, anh ta vẫn thích mò cá, mò rồi lại mò, sau đó rút ra được kinh nghiệm.

Sau này nếu có một ngày anh ta lại rời đi khỏi giới giải trí hỗn tạp, sợ là sẽ muốn viết lên trên phần giới thiệu tóm tắt là…

Sở trường: Bắt cá, giết cá.

Dương Lâm bắt đầu giết gà, Từ Tú Uyển đi ra đằng sau hái hoa quế, đại sảnh chỉ còn lại mỗi Lưu Toàn Phúc ủ rũ, tiu nghỉu và hơi không cam lòng.

Tuy rằng cậu hạ quyết tâm muốn ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng lúc cha cậu rời đi, hiển nhiên cậu vẫn sẽ hơi không cam lòng.

Suy cho cùng thì từ nay về sau, có lẽ thời gian cậu được về nhà mỗi năm sẽ không nhiều...

“Ê này, nhóc béo, nếu cháu nhớ nhà thì cứ về nhà nhé!” Chú Nam đứng trước mặt cậu, nhướng mày.

Lưu Toàn Phúc chống cằm, chẳng nói chẳng rằng.

“Nhà cháu được kế thừa ẩm thực Giang Tô, sao cứ phải một mực ở lại chỗ này làm gì? Trước kia chú định chờ cháu trai mình lớn hơn một chút thì bảo nó đến bái sư, tiếc là sư phụ cháu từng nói chỉ nhận một học trò duy nhất, mà bây giờ nhận cháu làm học trò rồi.” Chú Nam lắc đầu, than thở.

Lưu Toàn Phúc nổi giận: “Chú nghĩ cái gì vậy?! Cháu không đi đâu hết, cháu nhất định phải ở đây lâu dài!”

Dường như cậu sực nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt phẫn nộ thay đổi, con ngươi đảo láo liên: “Chú Nam... Chú nói xem cháu nên gọi chú là chú Nam hay là hội trưởng Phùng?”

Chú Nam lập tức giơ tay bịt miệng Lưu Toàn Phúc lại, đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, hạ thấp giọng: “Cháu nói nhỏ thôi! Đừng để sư phụ cháu nghe thấy!”

Lưu Toàn Phúc kéo tay ông ấy ra: “Tại sao không được để sư phụ cháu nghe thấy? Đường đường là hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực, thế mà lại mai danh ẩn tích ở đây làm nhân viên phục vụ!”

“Ông tướng của tôi ơi! Cháu nói nhỏ chút thôi có được không?!” Chú Nam sốt ruột: “Đúng là chú có mục đích của chú, có điều cháu cứ yên tâm, chú tuyệt đối sẽ không làm những việc gây ảnh hưởng xấu đến sư phụ cháu. Cháu tuyệt đối không được nói cho sư phụ cháu đâu đấy!”

“Vậy cháu được lợi gì?’ Lưu Toàn Phúc híp mắt.

Chú Nam cắn răng: “Cháu nói đi, cháu muốn gì cũng được!”

Lưu Toàn Phúc nhếch miệng cười: “Cá viên và sư tử đầu tối nay đều là của cháu.”

Chú Nam: “...”

“Ha ha ha!” Lưu Toàn Phúc cười tít mắt.

Bấy giờ, Trình Nguyên Hoa cầm vở đi ra, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên: “Hai người đang nói gì vậy?”

Chú Nam lập tức nói: “Chú đang an ủi nhóc mập, cha nó vừa mới rời đi, tâm trạng nó không vui.”

0.77095 sec| 2384.148 kb