Trình Nguyên Hoa: “...” Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy tâm trạng nhóc mập rất tốt mà nhỉ?

Cô khựng lại một lúc, chung quy vẫn quan tâm hỏi một câu: “Tâm trạng cậu khá hơn chưa?”

Nhóc mập đứng dậy, hào hứng: “Tốt! Cực kỳ tốt! Dù sao thì Tết âm lịch cũng được về nhà, hơn nữa nếu tôi nhớ nhà thì xin nghỉ phép mấy ngày, ở nhà hai ngày, tính cả thời gian đi lại cũng chỉ ba ngày là đủ rồi, huống hồ còn có gọi video nữa mà!”

Chú Nam: “...”

Trình Nguyên Hoa: “... Ồ.”

Cô ngơ ngác gật đồng tán đồng với nhóc mập, hai mắt trừng lớn: “Mau làm việc!”

Sau khi nói xong, Trình Nguyên Hoa cầm quyển bút ký thật dày quay vào phòng bếp lần nữa.

Kế thừa chính là kế thừa. Trước kia Trình Nguyên Hoa đi theo Trình Trường Tây cũng học được rất nhiều kiến thức cơ bản, tuy rằng cô không được luyện tập thực tế nhưng Trình Trường Tây cũng cẩn thận giảng dạy cho cô.

Bàn về chuyện kế thừa, truyền thống của nhà họ Trình đơn giản hơn nhà họ Lưu một chút.

Nhà họ Lưu theo trường phái ẩm thực Giang Tô, dùng tinh xảo làm điểm nhấn, thế nên bọn họ đưa ra yêu cầu cực kỳ cao đối với kỹ thuật cắt tỉa, thái rau củ, trong những kiến thức cần truyền thừa lại cho đời sau cũng có kỹ thuật này.

Còn nhà họ Trình lại theo trường phái ẩm thực Sơn Đông, chú trọng thực tế hơn, thế nên trước kia, toàn bộ nhà họ Trình đều biết tương lai nhà hàng sẽ là của Trình Trường Tây.

Trình Trường Đông không thích vào bếp nên người luôn theo đuổi ẩm thực và thực tế vẫn là Trình Trường Tây.

Thời điểm Trình Nguyên Hoa rời khỏi nhà họ Trình, cô không mang theo bất cứ thứ gì, cũng không mang nổi bất cứ thứ gì.

Có điều cô vẫn luôn hy vọng trong tương lai sẽ có một ngày cô có thể nấu ăn thật tốt để người ta biết, dẫu cho Trình Trường Tây đã qua đời nhưng con gái của ông cũng giống như ông, giỏi giang giống như ông vậy.

Không được nhà họ Trình truyền thừa, cô có hệ thống.

Không có cha dạy dỗ, bây giờ cô có bút ký mà Lưu Cẩm Vinh để lại.

Ban đầu cô không dự định dấn thân vào con đường làm đầu bếp, sau khi bị hệ thống ràng buộc, mục đích của cô cùng lắm cũng chỉ là kiếm đủ điểm tài phúc để mua canh Kéo dài tuổi thọ. Tuy nhiên theo thời gian nấu nướng ngày càng dài, số lượng người mà cô tiếp xúc ngày càng nhiều...

Ấy thế mà bây giờ cô lại muốn trở thành một người đầu bếp xuất sắc thực thụ!

Tương lai quá dài, bây giờ cô cũng không suy tính được cho tương lai xa. Nhưng nếu đã muốn trở thành một đầu bếp xuất sắc thì phải cố gắng nấu nướng, cố gắng tích góp điểm tài phúc.

Trình Nguyên Hoa đọc kỹ lại quyển bút ký, một tay cầm dao, thỉnh thoảng lại cử động.

Cô không hề hay biết tại một căn biệt thự trong nội thành thành phố này, cuộc nói chuyện liên quan đến cô đã diễn ra.

Trình Trường Đông đặt một quyển vở cũ nát vào lòng bàn tay Trình Kiều Vân, ông ta khe khẽ buông tiếng thở dài: “Cha con đành chịu thôi, bọn họ đều ngứa mắt tài nấu nướng của cha. Cho dù cha tặng bọn họ báu vật quý giá thì bọn họ cũng đuổi cha ra ngoài thôi!”

Trình Kiều Vân nghe vậy thì tức đến nỗi thở phì phò: “Đám người kia là cái thá gì chứ?! Chẳng qua chỉ là lũ nấu cơm cho người khác ăn thôi, ỷ vào cái gì mà dám ngông cuồng như vậy? Nhà hàng của nhà họ Trình chúng ta chẳng thèm qua lại với đám người đó đâu!”

Trình Trường Đông lắc đầu: “Kiều Vân, trước kia, lúc cha chưa tiếp quản nhà hàng nhà họ Trình cũng không biết những điều này. Đợi đến khi tiếp quản rồi, cha mới dần dần hiểu ra trong ngành này có rất nhiều quy tắc.”

Ánh mắt Trình Kiều Vân ngơ ngác.

“Hiện tại chúng ta đã bị rất nhiều thành viên của hiệp hội Mỹ Thực xa lánh, sau này, tên hàng hàng của chúng ta sẽ không được đề cử trong rất nhiều cuộc thi đấu và những chương trình ẩm thực, dần dà, nhà hàng của chúng ta làm ăn càng ngày càng sa sút, tiếng tăm cũng sẽ càng ngày càng không nổi.” Trình Trường Đông cực kỳ phiền muộn.

1.30426 sec| 2383.555 kb