Có điều một tháng trước anh đi kiểm tra sức khỏe, kết quả vẫn rất tốt mà.
Anh sờ sờ vùng trực trái, cảm nhận thấy bây giờ trái tim đập vẫn bình thường mà.
“Vâng!” Trợ lý đặc biệt Cao lập tức đáp lời: “Tôi sẽ lập tức đặt lịch hẹn cho anh.”
Sau đó cậu ta lại bổ sung thêm một câu: “Chúc anh sớm ngày kết thành một đôi tình nhân, về chung một nhà.”
Về chung một nhà với bà chủ Trình sao?
Trái tim anh lại bắt đầu đập nhanh, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Vẻ mặt Diệp Dư Chiêu nghiêm túc hơn: “Mau đi hẹn sáng mai kiểm tra sức khỏe, nhanh chân nhanh tay lên.”
Hình như bệnh tình của anh hơi nghiêm trọng...
Ngày hôm sau, buổi kiểm tra sức khỏe kết thúc, buổi chiều nhận được kết quả, tất cả đều bình thường.
Diệp Dư Chiêu xoa ngực, nhíu mày: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”
Trợ lý đặc biệt Cao nghiêm túc ra mặt: “Đúng vậy, không có vấn đề gì.”
“Vậy tại sao thỉnh thoảng trái tim tôi lại đập rất nhanh?” Diệp Dư Chiêu gặng hỏi.
Trợ lý đặc biệt Cao nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời: “Có phải do mùa thu hanh khô không?”
Diệp Dư Chiêu: “...” Cũng không phải không có khả năng này.
Anh xua xua tay, ra hiệu cho trợ lý đặc biệt Cao ra ngoài.
Trợ lý đặc biệt Cao ra ngoài rồi cũng vỗ về trái tim đập nhanh thình thịch của mình.
Thỉnh thoảng trái tim đập nhanh cũng bình thường mà nhỉ?
Đặc biệt là công việc trợ lý đặc biệt, “gần vua như gần cọp” giống cậu ta.
Có điều...
Trợ lý đặc biệt Cao nở nụ cười hài lòng.
Cậu ta cảm thấy khoảng cách mình thay thế được thư ký Ninh càng ngày càng gần!
Dạo này thư ký Ninh phải đi công tác giúp ông chủ, chỉ có một mình cậu ta mà vẫn giải quyết được khó khăn giúp ông chủ!
Cậu ta lợi hại như vậy từ khi nào nhỉ?
Trợ lý đặc biệt Cao thích chí rời đi.
Diệp Dư Chiêu ngồi yên trong văn phòng, trong lòng hơi nhớ nhung bà chủ Trình và những món ngon do cô nấu.
Hình như tài xế đã quay về, vậy ngày mai lại đi một chuyến đi.
Chắc hẳn canh Dưỡng sinh đã được nấu hoàn thiện rồi.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Buổi tối, Diệp Dư Chiêu quay về nhà họ Diệp.
Ông cụ Diệp kích động ra mặt: “Rốt cuộc cũng hết bảy ngày rồi, bữa tối mai đã đặt chưa?”
“Đặt rồi.” Trợ lý sinh hoạt của ông cụ Diệp lập tức gật đầu.
Đúng lúc này thì Diệp Dư Chiêu về đến nhà, nghe vậy bèn nói: “Tối mai cháu đi cùng mọi người, đến lúc đó sẽ được thưởng thức canh Dưỡng sinh của bà chủ Trình.”
Bây giờ bọn họ vẫn đang thử hầm canh, tiếc là mình không được ăn bát đầu tiên.
“Canh Dưỡng sinh là dược thiện, thật sự mọi người trong tiệm của bà chủ Trình có thể nấu được dược thiện không ảnh hưởng đến sức khỏe ư?” Mẹ Diệp hơi lo lắng.
Diệp Dư Chiêu còn chưa lên tiếng thì ông cụ Diệp đã tranh nói trước: “Lo cái gì mà lo! Món do bà chủ Trình nấu làm gì có chuyện gây hại cho sức khỏe? Cha ăn nhiều món của tiệm bọn họ như vậy rồi, huyết áp tăng, mỡ máu tăng, đường máu tăng còn giảm được nữa là, chắc chắn là nhờ thức ăn của tiệm bọn họ bổ dưỡng!”
Bây giờ, ông cụ Diệp như thể người hâm mộ cuồng nhiệt, mù quáng.
Mẹ Diệp: “... Có lẽ là do cha uống thuốc đều đặn đó.”
“Trước kia cha cũng uống thuốc đều đặn nhưng có hiệu quả đâu? Hơn nữa cha còn ăn vụng ít bánh kem của tiệm bọn họ mà vẫn không có vấn đề gì!” Ông cụ Diệp nói xong thì sượng trân.
Diệp Dư Chiêu, Diệp Sâm và mẹ Diệp đồng loạt nhìn về phía ông cụ bằng thái độ lạnh nhạt.
Ông cụ Diệp chột dạ, nói: “... Cũng không ăn vụng nhiều lắm.”
Diệp Dư Chiêu chẳng buồn để ý đến ông cụ nữa, nghiêm túc nói: “Lần này con về nhà là có chuyện muốn thưa với gia đình.”
“Chuyện gì?” Hiếm khi thấy anh nghiêm túc như vậy, mọi người không khỏi nghiêm túc theo.
Diệp Dư Chiêu: “Bà chủ Trình thích con.”
Giọng điệu cực kì chắc chắn, lại còn nghe như hơi ngượng ngùng.
Mẹ Diệp và Diệp Sâm trợn tròn hai mắt.
Ông cụ Diệp kích động đến mức đứng bật dậy: “Thật ư?! Thằng nhóc này được, làm tốt lắm. Người ta đều phải lặn lội ngàn dặm từ xa đến tiệm của bà chủ Trình vì tay nghề nấu nướng của bà chủ. Ấy thế mà thằng nhóc cháu giỏi lắm, cưới luôn được đầu bếp về nhà!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo