Chuyện tình cảm nam nữ gì đó chưa hề xuất hiện trong cuộc đời anh, thậm chí anh còn chưa bao giờ nghĩ đến.
Mẹ Diệp cũng từng lo lắng cho tương lai sau này của Diệp Dư Chiêu, rất nhiều lần bà đã cố tình sắp xếp Diệp Dư Chiêu gặp mặt và nói chuyện với các cô gái khác. Nhưng lần nào Diệp Dư Chiêu cũng lạnh lùng từ đầu đến cuối, nói chung là chẳng buồn để ý đến người ta.
Nếu mẹ Diệp mời các cô gái đến nhà chơi, Diệp Dư Chiêu sẽ không về nhà, tóm lại anh không muốn phát triển mối quan hệ tình cảm nam nữ.
Trong mắt anh, anh không hiểu tại sao phải cưới vợ?
Có lợi ích gì đâu?
Cuộc sống của anh bận rộn như vậy, nếu có một người khác xen nào... Chỉ nghĩ thôi cũng đã không muốn rồi.
Tập đoàn Quảng Diệp đồ sộ như vậy mà chỉ do một mình anh phụ trách, đã thế thỉnh thoảng còn phải về nhà họ Diệp, bây giờ lại thêm công việc... thường xuyên đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ăn thức ăn do bà chủ Trình nấu.
Làm gì còn thời gian yêu đương nữa?
Nhưng mà...
Nếu đối tượng là bà chủ Trình thì...
Trong lòng Diệp Dư Chiêu rối như tơ vò, hơn nữa hình như trái tim anh có vấn đề, đập thình thịch hơi nhanh.
Trợ lý đặc biệt Cao lén quan sát ông chủ, song cậu ta không thể nhận ra cảm xúc gì thông qua gương mặt bình thản của sếp tổng.
Cậu ta bèn hỏi thử: “À thì... ông chủ, có người tỏ tình với anh à?”
Diệp Dư Chiêu rời mắt nhìn về phía trợ lý, sau đó anh nghiêm túc gật đầu.
Đúng vậy, bà chủ Trình thích anh, dạo này còn nhiệt tình với anh như vậy, cũng coi như là đang tỏ tình với anh nhỉ?
Tầm mắt anh lại nhìn về phía món thịt kho tàu thơm ngon mềm tan kia, ánh mắt càng kiên định hơn.
Trợ lý đặc biệt Cao: “...” Thư ký Ninh ơi!! Mùa xuân của ông chủ đến rồi!!!
Cây vạn tuế nở hoa rồi!!
Anh ở đâu rồi!! Một mình tôi không chịu được tin tức chấn động như này!!
Diệp Dư Chiêu nhìn cậu ta, lại hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
Trợ lý đặc biệt Cao đã từng yêu đương nhưng hẹn hò chưa được mấy tháng, cuối cùng lúc chia tay, đằng gái còn nói với cậu ta rằng... Tên đầu gỗ như anh! Ế cả đời đi!
Cũng vì vậy mà cậu ta không biết mình có nên đưa ra lời khuyên cho ông chủ hay không.
Nhưng mà...
Chí ít cậu ta đã từng yêu đương, còn ông chủ chưa có mảnh tình vắt vai nào, mình đưa ra lời khuyên cũng ổn nhỉ?
“Ông chủ, anh thích quý cô đã tỏ tình với mình ấy à?” Trợ lý đặc biệt Cao hỏi.
Diệp Dư Chiêu mím môi, không trả lời.
Anh cảm thấy trái tim chắc có vấn đề thật rồi, nó lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Trợ lý đặc biệt Cao thấy ông chủ chẳng nói chẳng rằng, bèn nghĩ bụng... xem ra ông chủ còn không biết anh ấy có thích quý cô kia hay không nữa!
Nếu vậy thì...
Thế là trợ lý đặc biệt Cao nghiêm nét mặt lại, thái độ nghiêm túc như thể đang thảo luận về một chủ đề học thuật, nói: “Tôi thấy là đàn ông con trai thì nên ê lẹ một chút. Nếu quý cô thích anh thì anh nên “địch bất động, ta bất động”, “địch hoạt động, ta càng phải bất động”!”
Diệp Dư Chiêu cũng nghiêm mặt lại: “Ý cậu là gì?”
Trợ lý đặc biệt Cao: “Có nghĩa là anh cứ tiếp tục chờ quý cô kia bày tỏ tình cảm, sau đó thuận theo cảm xúc của mình thôi.”
Hiểu nôm na là... đợi đối phương tiếp tục tấn công, sau đó thuận theo cảm xúc của mình, chấp nhận hoặc từ chối.
Diệp Dư Chiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý.
“Được, cứ làm như vậy đi.” Diệp Dư Chiêu gật đầu.
Anh lại nhớ đến một chuyện, bèn dặn trợ lý đặc biệt Cao: “Cậu hẹn lịch kiểm tra sức khỏe giúp tôi, chủ yếu là khám tim mạch.”
Sau khi đưa ra được “sách lược”, Diệp Dư Chiêu lập tức nhớ đến biểu hiện bất thường vừa rồi của mình.
Ban nãy có mấy lần tim anh đập rất nhanh, cơ thể còn hơi nóng lên, chẳng lẽ anh mắc bệnh tim nào đó?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo