Ánh mắt Trình Nguyên Hoa hiện lên sự bất đắc dĩ, đưa tay tiếp nhận chén trà, uống một ngụm.

Loại cảm giác này cũng thật là kỳ lạ, những người trẻ tuổi như thế này ở thế hệ bọn họ, sẽ không bao giờ để ý đến những xưng hô như vậy, gọi “Sư phụ” hay gọi “Ba ba” đều là chuyện bình thường hay gặp, mang theo sự trêu đùa, thái độ thì vẫn là đối đãi ngang hàng.

Nhưng từ giây phút này, tận sâu trong lòng cô dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như…từ hôm nay trở đi, Lưu Toàn Phúc đã thật sự trở thành một phần trách nhiệm của cô.

Trình Nguyên Hoa vô cùng thông minh, liếc mắt nhìn thấy Lưu Cẩm Vinh một mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, ánh mắt cô lóe lên hiểu rõ.

Cái gọi là lễ bái sư này, sợ là muốn sửa đổi bầu không khí ở chung ngang hàng giữa cô và Lưu Toàn Phúc một chút, người trẻ tuổi thời nay, không coi trọng mối quan hệ thầy trò như thời của bọn họ.

Nhưng sau buổi lễ bái sư này, hai người bọn họ sẽ càng thêm nghiêm túc cẩn trọng mà đối đãi với nhau như thầy trò.

Trình Nguyên Hoa sẽ dốc lòng mà dạy dỗ, Lưu Phúc Toàn thì sẽ càng thêm tôn kính cô.

Tính toán như vậy vô cùng rõ ràng, nhưng lại không khiến người ta chán ghét.

Cái người Lưu Cẩm Vinh này, đúng là khá độc miệng, nói chuyện không lịch sự lại không vui tính, nhưng mà tiếp xúc nhiều ngày hơn, lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét như vậy.

Ít ra… Trình Nguyên Hoa không cảm thấy chán ghét.

“Đứng lên đi.” Trình Nguyên Hoa để ly trà xuống, cười nói.

Lưu Toàn Phúc vội vàng lập tức đứng lên, nhìn Trình Nguyên Hoa mà cười đến híp cả mắt.

Ở bên cạnh, thần sắc Lưu Cẩm Vinh cũng buông lỏng xuống.

Sau khi dùng bữa xong, Lưu Cẩm Vinh cũng phải rời đi.

Bọn người Trình Nguyên Hoa đưa ông ta đến cổng, thời điểm ông ta đến đây chỉ mang theo một cái túi nhỏ, nhưng lúc ra đi này, lại phải cầm một rương hành lý, bên trong tất cả đều là đồ ăn đã được hút chân không mà Trình Nguyên Hoa làm, còn có không ít trứng luộc nước trà.

“Được rồi, mọi người không cần tiễn nữa, dù sao cũng phải chia tay.” Lưu Cẩm Vinh khoát khoát tay.

Hốc mắt Lưu Phúc Toàn có chút đỏ lên: “Cha, qua năm mới con sẽ trở về!”

Lưu Cẩm Vinh gật gật đầu: “Cha có thời gian rảnh cũng sẽ đến thăm con.”

Nói xong, ông ta móc một xấp giấy tờ thật dày từ trong túi nhỏ ra, đưa cho Trình Nguyên Hoa: “Cái này cho cô, hy vọng cô có thể cần dùng đến.”

Ánh mắt Trình Nguyên Hoa có chút mờ mịt, đưa tay nhận lấy, sau khi quét mắt qua xấp giấy tờ, lại có chút sững sờ.

Đây là bản sao chép được in ra, là bút ký, cô chăm chú lật nhìn vài trang, chữ viết rất rõ ràng, xem qua là có thể hiểu rõ ràng, đây là bản ghi chép học nấu ăn năm đó của Lưu Cẩm Vinh.

Chữ viết còn khá là non nớt, nhưng mặt phía trên còn có một nét chữ sắc bén thành thục chú giải phê bình ở bên cạnh, từ khâu xử lý nguyên liệu nấu ăn, lại đến cách dùng dao xắt tỉa, rồi đến độ lửa, từng chữ từng chữ, đều rõ ràng dễ hiểu.

Đây coi như là truyền thừa của nhà họ Lưu, đối với đầu bếp mà nói, là một tài sản vô giá mà không thể nào cân đo đong đếm được.

Trình Nguyên Hoa nghẹn họng nhìn trân trối: “Cái này…”

Lưu Cẩm Vinh cười cười: “Đây là tôi chuẩn bị cho Toàn Phúc, trước kia dạy cho nó học, chỉ học một số điều dễ hiểu, còn những thứ thâm sâu hơn một chút, giờ cô là sư phụ của nó, cô học được sẽ dạy được nó càng tốt hơn!

Trình Nguyên Hoa không nói gì.

Cô đã hiểu rõ, đây là Lưu Cẩm Vinh biết cô về phần nền tảng vẫn còn yếu kém một chút, cho nên liền đem những kinh nghiệm này của ông ta cho cô, để cô học tập, có thể tiến bộ càng thêm nhanh hơn.

Sau nửa ngày, cô mới mấp máy môi: “Cảm ơn chú Lưu, tôi sẽ dạy Lưu Toàn Phúc thật tốt.”

Lưu Cẩm Vinh khoát tay: “Cô đừng gọi tôi là chú Lưu, cô là sư phụ của Toàn Phúc, vậy chính là ngang hàng với tôi rồi, gọi tôi anh Lưu là được!”

Trình Nguyên Hoa nghe lời, híp mắt cười nói: “Anh Lưu.”

1.09092 sec| 2386.711 kb