Trình Nguyên Hoa nhìn cảnh tượng như vậy thì ngờ ngợ: “Tại sao chú Nam lại chia phần của mình cho nhóc mập vậy?”

Trước kia, chú Nam này chưa cướp đồ ăn của người khác là đã tốt lắm rồi, nào có chuyện chú Nam nhường phần của mình cho người khác.

Sư Huyền cũng trêu trọc: “Sao vậy? Cũng có ngày chú Nam cá cược thua à?”

Chú Nam trừng mắt: “Ai cá cược? Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu à? Tôi làm vậy là yêu thương tụi nhỏ!”

Nói rồi ông ấy từ ái gắp thức ăn cho Lưu Toàn Phúc.

Lưu Toàn Phúc: “...”

Sư Huyền nói thầm một câu: “... Sao tôi không thấy chú Nam cũng yêu quý tôi nhỉ?”

Chỉ có Trình Nguyên Hoa vẫn thắc mắc, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy giữa hai người này có bí mật nào đó.

Mấy ngày nữa lại trôi qua.

Trình Nguyên Hoa hoàn thành thật tốt những món ăn mà khách hàng đã đặt, quay về hậu viện nghỉ ngơi. Sư Huyền thấy thế thì cảm thán một câu: “Bây giờ tốc độ nấu nướng của cô càng lúc càng nhanh.”

Trình Nguyên Hoa lấy quyển bút ký ra, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Cái này gọi là quen tay hay việc.”

Từ lúc bắt đầu nghiên cứu quyển bút ký mà Lưu Cẩm Vinh để lại, Trình Nguyên Hoa tiến bộ càng lúc càng nhanh, bất kể là kỹ năng thái cắt tỉa hay khả năng kiểm soát lửa thì cô đều thành thạo, trình độ tiến triển thần tốc.

Quyển bút ký này đúng là thứ tốt, cô nhân cơ hội này, vừa học hỏi vừa thảo luận với nhóc mập, thỉnh thoảng cũng phải hỏi chú Nam, hai người cùng nhau tiến bộ.

Trình Nguyên Hoa đọc được một lúc thì hơi mệt mỏi, gấp quyển bút ký lại, dựa vào ghế bập bênh, nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Cô ngủ rất ngon, thậm chí còn mơ một giấc chiêm bao.

Trong mơ, dường như cô đã uống một bát canh gì đó, cả người nhẹ bẫng không nói thành lời.

Đầu nghiêng sang một bên, cô sực tỉnh khỏi giấc mộng.

Trước mặt chẳng có bát canh nào cả, cơ thể cũng không có cảm giác nhẹ bẫng thoải mái khó tả kia, trái lại vẫn mệt mỏi như cũ.

Mùa thu đúng là một mùa mệt mỏi.

Cô xoa xoa cổ, tầm mắt chú ý đến người ngồi trên ghế bên cạnh. Người nọ đang bưng chén trà, uống trà.

Anh khoác trên mình một bộ trang phục thoải mái hằng ngày, thoạt nhìn anh không có vẻ nghiêm túc như mặc những bộ tây trang, góc nghiêng của anh rất đẹp. Lúc anh cúi đầu uống trà, trông anh có vẻ dịu dàng lại an nhiên.

Phía trên chiếc ghế dài là tán cây lê che bớt ánh nắng, bên cạnh cây lê còn có một cây hoa quế. Cơn gió vi vu thổi qua, hoa quế nhẹ nhàng bay đến đây, có một bông hoa quế đậu trên đầu người đàn ông.

Đại khái là Trình Nguyên Hoa vừa thức dậy nên đầu óc hơi mơ màng, ấy thế mà cô lại muốn duỗi tay gạt bông hoa đậu trên đầu người đàn ông.

“Cô dậy rồi?” Diệp Dư Chiêu nghe thấy có tiếng động, bèn ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh sáng ngời, trong khoảnh khắc Trình Nguyên Hoa đối diện với đôi mắt của nah, Trình Nguyên Hoa đã tỉnh táo hoàn toàn.

Cô khẽ vỗ đầu mình, đúng là ngủ đến mụ mẫm cả người. Ấy thế mà vừa rồi còn định làm trò con bò với Diệp Dư Chiêu!

“Ừm, dậy rồi.” Trình Nguyên Hoa đáp lại, tiếp tục vươn vai.

Diệp Dư Chiêu buông chén trà xuống, nhìn Trình Nguyên Hoa và nói: “Hầu hết những gia vị mà cô muốn tôi tìm đều đã đủ rồi, còn có hai vị dược liệu hơi rắc rối một chút, cần thêm chút thời gian.”

Đôi mắt Trình Nguyên Hoa sáng bừng lên, tất cả những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đều tan biến, chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ về canh Dưỡng sinh!

Tầm mắt cô hướng về phía Diệp Dư Chiêu, hết sức phấn khích: “Thật ư?! Chân thành cảm ơn anh!!!”

Dưới ánh mắt nóng rực của cô, Diệp Dư Chiêu cảm thấy hơi ngại ngùng, khẽ rời tầm mắt: “Không có việc gì, chỉ là cô có thể nói cho tôi biết cô cần những dược liệu này để làm gì không?”

Trình Nguyên Hoa mím môi, thẳng thắn nói thật: “Làm dược thiện, canh Dưỡng sinh.”

Hình như cô nghĩ đến gì đó, nói tiếp: “Có điều đến lúc đó lại phải làm phiền anh mang đi kiểm tra giúp tôi, thông qua kiểm duyệt thì tôi mới dám bán.”

“Canh Dưỡng sinh?” Diệp Dư Chiêu nhẩm lại cái tên này, ánh mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

0.12842 sec| 2385.703 kb