Lưu Toàn Phúc nhíu nhíu mày, coi bộ rất chướng mắt Từ Ngọc: “Mở nhà hàng cũng thôi đi, bọn họ thích mở gì thì mở, không liên quan đến chúng tôi. Thế nhưng rõ ràng bọn họ không phải đầu bếp thế gia, ấy thế mà cứ một mực giả danh chúng tôi!”

Sư Huyền vỡ lẽ: “Hóa ra đầu bếp của Đỉnh Ngự không phải là đầu bếp thế gia. Chẳng phải tổ tiên của bọn họ có liên quan đến ngự trù sao? Vì thế nên mới gọi là Đỉnh Ngự chứ. Trước kia hồi tôi còn làm nghệ sĩ, lúc liên hoan với các nghệ sĩ khác, chúng tôi đều thường xuyên đến Đỉnh Ngự, bên đó cũng nổi tiếng lắm mà.”

“Xì! Một đám mặt dày!” Chú Nam giận dữ đến mức nghiến răng: “Liên quan cái con khỉ, quăng tám sào cũng không dây dưa đến miếng nào, đúng là mặt dày! Bên đó mạnh tay đầu tư, thổi phồng cái danh ngự trù, chi một số tiền lớn để một số người viết bài đề cử cho bọn họ. Bên chúng tôi có mấy ông già mờ mắt vì tiền, thổi phồng tên tuổi bọn họ ở trên mạng còn chưa hết, lần này lại muốn tổ chức đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực ở chỗ bọn họ, còn gì là thể diện nữa!”

“Đúng rồi, nhà hàng đó tiêu tiền như nước, lúc nào cũng lăm le mở nhà hàng ở Thượng Hải, càng ngày càng mở thêm nhiều nhà hàng hơn. Bọn họ mở thêm một nhà hàng, đồng nghĩa với việc lôi kéo thêm một học trò của tiệm khác! Hương vị thức ăn ở Đỉnh Ngự cũng thường thường thôi, ấy thế mà cứ khăng khăng đòi leo lên vị trí số một, đè bẹp những tiệm nhỏ như chúng ta.” Lưu Toàn Phúc lắc đầu, cậu cũng rất chướng mắt Đỉnh Ngự.

Tuy rằng những người sành ăn chỉ cần ăn một miếng đã biết rõ mồn một, nhưng hầu hết mọi người đều chỉ nghe danh tiếng mà đến.

Cho dù là nhà hàng của dòng họ Trình hay là nhà hàng của nhà Lưu Toàn Phúc trước đây, đầu bếp của những nhà hàng đó chỉ nổi tiếng ở địa phương, không giống như Đỉnh Ngự. Rõ ràng Đỉnh Ngự chẳng có tài cán gì, hết thảy đều dựa vào việc truyền thông, quảng cáo, đánh bóng tên tuổi mà mở được hẳn một chuỗi nhà hàng.

Dường như bọn họ mới là số một giới ẩm thực này.

“Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực là lễ hội quy tụ rất nhiều đầu bếp lành nghề, là nơi để các đầu bếp có cơ hội giao lưu. Nếu thật sự tổ chức ở Đỉnh Ngự thì có mấy đầu bếp tình nguyện tham gia? Bọn họ là cái thá gì chứ? Đầu bếp ở chỗ họ đều là ông chủ mặt dày nẫng từ tiệm khác về!” Lưu Toàn Phúc lại nói.

Đầu bếp thế gia là vậy đấy, bái sư là một chuyện hết sức quan trọng, học được rồi lại phản bội lại sư môn chính là khi sư diệt tổ.

Đỉnh Ngự vơ vét những học trò khi sư diệt tổ này từ khác các nơi, chính bản thân nó đã là một việc vô đạo đức.

Nghe nhóc mập nói vậy, Trình Nguyên Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bọn họ không cần những đầu bếp khác đến tham gia, bọn họ chỉ cần đại hội được tổ chức ở chỗ họ là được. Dù không ai đến cũng không sao, chỉ cần hiệp hội Mỹ Thực chấp nhận thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục giả danh.”

Những người khác hơi sửng sốt.

Diệp Dư Chiêu cũng nhẹ nhàng buông một câu: “Mọi người làm đầu bếp, còn Đỉnh Ngự làm thương nhân.”

Làm thương nhân mới kiếm được tiền.

“Ài, đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực ba năm mới tổ chức một lần, mỗi đầu bếp chỉ có cơ hội tham gia một lần duy nhất, nếu không tôi cũng không khó xử như vậy, tìm kiếm đầu bếp giỏi khắp nơi.” Chú Nam nhìn nhìn Trình Nguyên Hoa: “Tiếc là bà chủ Trình không đồng ý cho mượn địa điểm để tổ chức đại hội này...”

“Tôi đồng ý.” Trình Nguyên Hoa vừa nhúng miếng thịt ba chỉ vào nồi nước vừa nói.

Mọi người đều sững sờ, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Trình Nguyên Hoa sẽ đồng ý!

Tuy rằng chú Nam rất kích động nhưng vẫn nhịn được mà hỏi: “Tại sao bỗng nhiên bà chủ Trình lại đổi ý thế? Chẳng lẽ bà chủ cũng ngứa mắt cách làm việc của Đỉnh Ngự sao?”

1.26551 sec| 2379.945 kb