Sư Huyền: “Không phải cậu nói cậu ủng hộ bà chủ Trình à?”
“Vậy... được, cược thì cược.” Diệp Dư Chiêu nhẹ nhàng nói, như thể đang bực bội.
Sư Huyền vui mừng, đôi mắt anh ta sáng lên: “Một lời đã định!”
Hehehe, buổi tối có thể ăn gấp đôi đầu sư tử và cá viên rồi đây! !
Anh ta hưng phấn nhìn hai món ăn, chờ kết quả nên không để ý… Diệp Dư Chiêu khẽ nhếch khóe miệng.
Thật sự...
Chờ mong nha.
“Nào, mọi người, thử đi.” Lưu Cẩm Vinh tự tin đến mức ông ta thậm chí còn sẵn sàng để những người từ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đứng về phía Trình Nguyên Hoa thử.
Những người khác cũng cầm đũa bước tới.
Lưu Cẩm Vinh cũng bắt đầu ăn, ông ta ăn một miếng cá quế chiên xù trước mặt của mình trước.
Thịt cá tươi mềm, hương vị cực tươi, nước sốt chua ngọt rất vừa miệng, cá cực kỳ ngon miệng, giòn bên ngoài và mềm bên trong, hương vị có thể nói là tuyệt đối.
Khiến người ta ăn miếng đầu tiên liền muốn ăn luôn miếng thứ hai.
Nhưng Lưu Cẩm Vinh đã ăn quá nhiều cá quế chiên xù, vẻ mặt của ông ta khá là bình tĩnh, giơ đũa chọc một lê viên ngào đường mật của Trình Nguyên Hoa.
Cô đã đếm và làm chúng, mỗi người một cái.
Khi Lưu Cẩm Vinh gắp lên có hơi thờ ơ, so với những món ăn trước đây của Trình Nguyên Hoa, món ăn này quả thực rất “kém sang”, hơn nữa bên cạnh lại là món sở trường của ông ta nên món ăn này về cơ bản không có mùi thơm.
Nhưng khi đưa vào đến miệng, mũi ông ta khẽ động, có thể ngửi thấy vị ngọt của hoa quế thơm và mật ong.
Hương thơm rất nhẹ, nhưng thấm vào ruột gan.
Lưu Cẩm Vinh khẽ nhíu mày, rồi bỏ vào miệng.
Cắn mở ra thì hơi nóng, lê hơi chua nhưng do ngấm nước đường nên có vị chua ngọt sảng khoái.
Vốn dĩ quả lê có khẩu vị như bột, nhưng sau khi được chế biến thành món ăn, cảm giác bột bột như cát trong miệng trở thành một hương vị độc đáo, nếu không có cảm giác bột bột như cát này, thịt lê sẽ nhanh chóng bị chảy ra.
Nhưng với độ bột này, nó trở thành một vị chua ngọt thơm mát vừa phải.
Cái này có là gì đâu, sau khi nuốt lê viên ngào đường mật xong thì có một cảm giác thoải mái khó tả.
Vừa qua mùa hạ gay gắt, mùa thu khô hanh, vạn vật sẽ có cảm giác oi bức âm ỉ, lê giúp bổ dưỡng khí gan, mật ong giúp dưỡng ẩm tránh bị thiếu nước, lê viên ngào đường mật mang đến cảm giác tươi mát như ở giữa một cánh đồng bát ngát.
Dù là lê, mật ong hay hoa quế thơm, tất cả đều sử dụng nguyên liệu theo mùa, tránh được sự khô hanh của mùa thu, mang lại cảm giác mát mẻ của mùa thu.
Theo lý mà nói, cho dù món ăn này có tác dụng bổ âm dưỡng ẩm, giảm bớt gánh nặng cho gan phổi, nhưng sau khi nuốt vào thì không hề có cảm giác này, hiển nhiên đây là nét độc đáo trong cách nấu nướng của Trình Nguyên Hoa.
Ông ta nhớ lại một chút, nhớ rõ khi Trình Nguyên Hoa lấy nước thì không dùng nước trong, mà nước đấy có bỏ thêm món đồ gì đó để nấu ra.
Cho nên… Loại cảm giác này có liên quan đến món đồ kia sao?
Ông ta nghĩ như vậy, và cũng hỏi ra như vậy.
Trình Nguyên Hoa cười, giải thích nói: “Đó là dược liệu, món này nhìn thì có vẻ là đồ ăn, nhưng thật ra cũng là dược thiện, tuy rằng lê viên ngào đường mật tôi làm nhìn qua thì là đồ ăn, nhưng về mặt thuộc tính đã được coi là dược thiện rồi.”
Lưu Cẩm Vinh hơi sững sờ.
Một lúc lâu sau, ông ta có chút ủ rũ: “Cô thắng rồi.”
Hai món ăn đều ngon, nhưng cá quế chiên xù ngoại trừ ăn ngon ra thì không có gì cả.
Nhưng Trình Nguyên Hoa lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, đúng lúc, đúng với tình hình, làm ra “Mùa đồ ăn”, còn dưỡng âm nhuận phế rất tốt cho cơ thể.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, vừa ăn cá quế chiên xù vừa nói: “Cá quế chiên xù hương vị tươi ngon, chú Lưu đúng là người làm cá quế chiên xù Tô Châu ngon nhất, tôi chưa từng ăn qua món cá quế chiên xù nào ngon như vậy. Thật ra nếu xét về vị thì cá quế chiên xù lại tốt hơn.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo