Vị cũng tức là hương vị, ở phương diện này cá quế chiên xù lại được mọi người yêu thích nhiều hơn.
Lưu Cẩm Vinh: “Nhưng lê viên ngào đường mật của cô sau khi ăn xong lại có cảm giác tốt hơn, dư vị vô cùng, nếu tôi vào quán ăn thì vẫn muốn gọi lê viên ngào đường mật hơn.” Loại cảm giác tươi mát sau khi ăn xong này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Hai người lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai cái mâm đã trống trơn, ngay cả mấy quả cà chua bi kia cũng bị Sư Huyền ăn hết.
Trình Nguyên Hoa bưng chiếc mân trống không lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật ra việc nấu nướng cũng giống như tám trường phái ẩm thực chính vậy, không có cái nào cao cái nào thấp, chỉ có chủ quan thích ăn cái gì hơn mà thôi.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Sở thích giữa người với người là không giống nhau, chú thích kéo dài truyền thừa ẩm thực Giang Tô của nhà họ Lưu hơn, nhưng Lưu Toàn Phúc lại muốn học hỏi thế mạnh của các nhà khác. Cho dù là chú Lưu đây thì chắc chắn cũng không nói được cái nào tốt hơn. Lưu Toàn Phúc nói đúng, năm nay cậu ta mới hai mươi mốt, cả đời vẫn còn dài, dù cho có nghỉ ngơi ở bên ngoài mười năm, hai mươi năm thì cũng mới tầm bốn mươi tuổi, mà lúc ấy, chú vẫn còn đứng trong giai đoạn cao nhất của đầu bếp, vẫn còn có thể tiếp tục dạy dỗ cậu ta.”
“Cuộc tỷ thí của chúng ta cũng giống như lựa chọn vậy, không có thắng bại.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa bưng mâm vào phòng bếp.
Mà Lưu Cẩm Vinh thì sững sờ tại chỗ.
Lưu Toàn Phúc ở bên cạnh, vò đầu bứt tai nhìn ông ta.
Sư Huyền vừa mới ăn thêm hai món ăn ngon, lúc này đang híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
Diệp Dư Chiêu hỏi: “Bây giờ món cậu muốn ăn nhất là lê viên ngào đường mật hay là cá quế chiên xù?”
“Lê viên ngào đường mật.” Sư Huyền trả lời lại không chút do dự, ăn thoải mái rồi nên có loại nhanh nhẹn nói không nên lời.
Lê viên ngào đường mật kia đúng là khiến người ta dư vị, cái loại cảm giác như thấm vào ruột gan, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn này, thật sự là quá khiến người ta dư vị mà.
Diệp Dư Chiêu híp mắt: “Buổi tối đầu sư tử và cá viên súp của cậu sẽ là của tôi.”
Sư Huyền: “…???” Từ từ!!
Vì sao cứ có cảm giác mình rơi vào bẫy vậy nhỉ?
Buổi tối, Sư Huyền vừa ăn gà hầm nấm cùng với mấy món khác, vừa trông mong nhìn về phía đối diện.
Lúc này Diệp Dư Chiêu đang thong thả ung dung ăn đầu sư tử và cá viên súp, người khác đều đã ăn hết rồi, nhưng vì anh có hai phần cho nên bây giờ vẫn còn đang ăn.
“Cá viên súp và đầu sư tử của tôi... Hu hu hu...” Ảnh đế không hổ là ảnh đế, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
Lưu Toàn Phúc vui sướng khi người gặp họa: “Đáng đời! Ai bảo anh không tin sư phụ!”
Sư Huyền: “…”
Cậu bi thương duỗi tay về phía Trình Nguyên Hoa…
Trình Nguyên Hoa yên lặng dời tầm mắt, có hơi ghét bỏ.
Sư Huyền: “…” Không còn tình yêu nữa.
Cơm nước xong, mọi người đều trở về phòng ngủ.
Lưu Cẩm Vinh lại trằn trọc một lần nữa, mà ở bên cạnh, Lưu Toàn Phúc cũng không ngủ.
“Con muốn ở lại thật à? Chẳng sợ mười năm, hai mươi năm trôi qua vẫn không học được gì sao?” Giọng nói của Lưu Cẩm Vinh có chút nặng nề.
Lưu Toàn Phúc gật đầu một cái thật mạnh, ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lưu Cẩm Vinh: “Cha, cho dù không học được gì cả thì con vẫn muốn ở lại! Con sống ở đây rất vui vẻ, mỗi ngày đều chờ mong món ăn mới mà sư phụ làm, mỗi ngày tiếp đãi khách hàng khó khăn lắm mới cướp được vị trí, cùng với khách hàng năn nỉ ỉ ôi muốn đi cửa sau… Còn có cửa hàng trực tuyến của con nữa, tháng trước con được chia lợi nhuận, ví tiền của con phồng lên trông thấy đấy!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo