Tuy rằng ông ta chỉ muốn đòi tiền, cơ mà ông ta cũng biết nếu nhà hàng của bọn họ làm ăn không khấm khá thì ông ta chẳng có nổi một xu.
Trình Kiều Vân cũng hơi sốt ruột: “Vậy con nên làm gì bây giờ?”
“Thiên phú nấu nướng của con cũng không hề tệ, quyển sách này ghi chép lại những bí kíp nấu nướng của nhà họ Trình chúng ta, là kinh nghiệm quý giá mà nhiều thế hệ của nhà họ Trình chúng ta tích lũy được. Cha tuyệt nhiên sẽ không giao quyển sách này cho những người ngoài tâm địa độc ác của nhà hàng, ông nội con tin tưởng bọn họ nhưng cha không tin, thế nên cha chỉ còn cách giao cho con!”
Ông ta buông tiếng thở dài: “Lúc trước chú con gặp phải tai nạn giao thông, ông nội con lâm bệnh nặng, cha bèn cất nó thật kỹ, chị họ con ở nhà một năm có lẽ cũng vì tìm quyển bút ký này.” Lúc Trình Trường Đông nói câu này, giọng điệu ông ta mang theo chút may mắn.
Trình Kiều Vân vừa nghe thế hai chữ “chị họ” thì lập tức trừng to đôi mắt, bàn tay miết quyển vở, giọng điệu đắc ý: “Nhưng chẳng phải rốt cuộc thứ này cũng thuộc về con rồi đó sao, cô ta đừng hòng có!”
Cô ta nói rồi lật quyển vở ra.
Phần trước là nguyên bản của quyển bút ký, đoạn sau là ông cụ Trình gắn thêm giấy vào, còn chép lại tất cả những kinh nghiệm của lứa ông cụ. Chính ông cụ cũng cẩn thận ghi chép lại những kinh nghiệm tâm đắc và kiến thức mình lĩnh ngộ được, cách chế biến các món ăn đặc sắc của nhà hàng họ Trình vân vân.
Lật đến cuối cùng có một tờ bút ký mới nhất, không phải chữ của ông cụ Trình, Trình Kiều Vân vừa nhìn lướt qua là đã biết... đây chính là chữ của Trình Trường Tây.
Xem ra ông cụ vốn đã đưa quyển sổ này cho Trình Trường Tây, nếu không có sự cố ngoài ý muốn đột ngột xảy ra, e rằng nhà hàng cũng thuộc về Trình Trường Tây.
Nếu vậy thì những gì thuộc về cô ta đều là của Trình Nguyên Hoa!
Trình Nguyên Hoa ơi Trình Nguyên Hoa à, đúng là đến cả ông trời cũng giúp mình!
Trình Kiều Vân nhếch khóe miệng: “Cha, nhất định con sẽ chăm chỉ luyện tập, Trình Nguyên Hoa không chiếm được cái gì cả, sau này cô ta cũng không thể mang tiệm đồ ăn xập xệ đó so bì với con!”
Trình Trường Đông hài lòng gật gật đầu, ánh mắt toát lên nét vui mừng. Rõ ràng con gái ông ta có thiên phú rất tốt, chẳng qua ông cụ bất công nên mới một mực khẳng định Trình Nguyên Hoa không thích bếp núc kia có thiên phú tuyệt vời.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, ông ta lại hỏi: “Đúng rồi, con và thằng nhóc nhà họ Hạ kia thế nào rồi? Trước kia ngày nào cũng chạy ra ngoài, sao dạo này không đi nữa?”
Sắc mặt Trình Kiều Vân lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên u ám, nét mặt xám xịt: “Tại Trình Nguyên Hoa chứ còn tại ai nữa! Do cô ta châm ngòi ly gián nên thái độ anh Gia Thịnh dành cho con không thân thiện như trước kia nữa. Dạo này anh ấy đi công tác cũng không nói cho con biết, lại còn đi biền biệt nửa tháng mới chịu về!”
Trình Trường Đông lập tức sửng cồ lên: “Nhà hàng của chúng ta đang trên bờ vực sụp đổ, con nhất định không thể đánh mất mối quan hệ với Hạ Gia Thịnh! Đợi cậu ta về rồi thì mau đi dỗ ngọt cậu ta!”
Trình Kiều Vân gật đầu thật mạnh.
…
Buổi tối, tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Khụ khụ.” Lưu Toàn Phúc ho khan hai tiếng.
Chú Nam vốn còn đang gắp miếng đầu sư tử thì khựng lại, sau đó cổ tay quay về một bên, nuốt nuốt nước miếng rồi đặt miếng đầu sư tử vào bát của Lưu Toàn Phúc.
Lát sau, cá viên, lê viên ngào đường mật, tất cả đều nằm trọn trong bát của Lưu Toàn Phúc.
Thật ra đây không phải là món mà Trình Nguyên Hoa nấu ngon nhất, nhưng số lượng khá ít khó chia, mỗi món vừa khéo chia đều cho mỗi người được một miếng. Sau đó vẫn còn những món ăn khác, mọi người đều ăn đến no bụng.
Thế nên nếu đã đánh đố thì... chỉ có đánh đố món này thôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo