Ngay cả ông cụ Trình cũng như vậy, có loại tự hào khó hiểu, cảm thấy ẩm thực Sơn Đông mới xứng đáng đứng tám đại trường phái ẩm thực.

“Ẩm thực Sơn Đông các cô mới xem thường người! Cái gì mà món ăn cung đình đứng thứ nhất chứ?” Lưu Cẩm Vinh rất nhanh đã xù lông: “Ẩm thực chúng tôi hiện tại vẫn luôn là món chiêu bài trong quốc yến đó!”

“Xem thường người chính là ông đấy, tôi học ẩm thực Sơn Đông thì sao? Lưu Toàn Phúc nguyện ý học thì làm sao?” Trình Nguyên Hoa nâng cằm lên, ánh mắt sắc bén.

“Ẩm thực Sơn Đông các cô thô thô phóng khoáng, tuyệt không tinh xảo!”

“Nhưng ngon nha, ngon là được! hơn nữa ai nói chúng tôi không tinh tế?”

“Đồ ăn của các người...”

......

Hai người cãi nhau, từ ẩm thực ầm ĩ đến cách làm, tiếp đó lại ầm ĩ đến nguyên liệu nấu ăn mãi không dứt.

Lưu Toàn Phúc cùng Sư Huyền liếc nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.

Rõ ràng lúc trước Lưu Cẩm Vinh chỉ ngồi ở chỗ đấy do dự rốt cuộc có nên bắt Lưu Toàn Phúc trở về hay không, mà Trình Nguyên Hoa cũng vì nể mặt mập mạp mà đi đến quan tâm hai câu.

Sao cuối cùng lại biến thành như vậy rồi?

Mấy người xung quanh đưa mặt nhìn nhau, còn chưa kịp ngăn cản, Lưu Cẩm Vinh đã nói: “Bà chủ Trình, cô tự tin như vậy, chúng ta so tài với nhau đi? Tôi nấu món ăn Giang Tô, cô nấu món ăn Sơn Đông, chúng ta dùng đồ ăn để so.”

Trình Nguyên Hoa hất cằm: “Được, tôi sẽ làm món Sơn Đông cho ông!”

Vì chuyện của Sư Huyền, Trình Nguyên Hoa đã dốc hết của cải mua hai công thức nấu ăn, một là thịt cua viên đầu sư tử hầm - ẩm thực Giang Tô, hai là ẩm thực Sơn Đông - Lê viên ngào đường mật.

Cả hai đều là món ăn kinh điển, thịt cua viên đầu sư tử hầm đã làm xong, chỉ còn lại một món, vừa vặn dùng để so tài với Lưu Cẩm Vinh.

Dĩ nhiên cô muốn so tài với ông ta!

Từ khi còn nhỏ, cô đã biết rằng việc so tài giữa các đầu bếp rất có lợi cho việc học hỏi lẫn nhau.

Từ lúc mới vừa bước vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đến lúc này, Lưu Cẩm Vinh này vẫn luôn cao cao tại thượng một cách khó hiểu, lúc đầu còn chê bọn họ cái gì cũng sai, bây giờ lại khăng khăng coi thường ẩm thực Sơn Đông.

Trình Nguyên Hoa cũng muốn xem kỹ năng điên cuồng của người đàn ông này.

Lưu Cẩm Vinh vừa xắn tay áo vừa đứng lên: “Hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy món ăn Giang Tô chính thống, đặc trưng của Lưu gia chúng tôi - cá quế chiên xù!”

Trình Nguyên Hoa đứng lên, cũng xắn tay áo: “Vậy tôi sẽ đi nấu một món Sơn Đông - Lê viên ngào đường mật!”

Nói xong, cả hai hào hứng lao vào bếp.

Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền nhìn nhau, cả hai đều thấy sự hoang mang trong mắt đối phương.

“Cái này... đi so tài nấu ăn rồi à?”

Lưu Toàn Phúc gật đầu: “Cha tôi giỏi nhất là làm cá quế chiên xù, hôm nay xem ra, ông ấy muốn đem món nghề của mình ra để so tài với sư phụ…”

Sư Huyền nhìn cậu, giọng nói mang theo chút lường gạt: “Chúng ta đánh cược đi?”

“Đánh cược thế nào?”

Sư Huyền phấn khích: “Lấy cá viên và đầu sư tử của tối nay, tôi cược bà chủ Trình thắng, cậu cược cha mình thắng. Nếu cậu thua, cá viên và đầu sư tử thuộc về tôi, nếu cậu thắng thì thuộc về cậu!”

Lưu Toàn Phúc: “...Không cược.”

Sư Huyền: “...”

Anh ta nhìn Lưu Toàn Phúc với ánh mắt chán ghét: “Cậu không có lòng tin với cha mình như vậy sao?”

Lưu Toàn Phúc: “Tôi hoàn toàn tin tưởng vào sư phụ của mình.”

Nói xong ngay lập tức đi vào phòng bếp.

Sư Huyền: “...”

Bây giờ nhóc béo này không dễ lừa nữa rồi!

Bên trong nhà bếp.

Trình Nguyên Hoa và Lưu Cẩm Vinh mỗi người bắt đầu chuẩn bị vật liệu của riêng mình. Trong ao nhỏ ở hậu viện còn có con cá mè tươi sống do Sư Huyền mang về từ ao cá, Lưu Cẩm Vinh đã bắt lấy một con.

Động tác của ông ta rất điêu luyện, vừa duỗi tay ra, con cá đã bị ông ta kẹp mang vào tay, vùng vẫy dữ dội.

0.09822 sec| 2396.297 kb