Lưu Cẩm Vinh theo bản năng thẳng lưng, rốt cục lấy lại được vài phần tự tin, cằm cũng hơi hướng lên một chút: “Thịt cua viên đầu sư tử hầm ở nhà hàng của chúng ta là một trong những món chiêu bài, người nấu chính là đại sư huynh của con, nó đã có kinh nghiệm hơn mười năm và hiện tại đang là đệ nhất Tô Châu, tuy sư huynh của con được đích thân cha truyền dạy nhưng so với cha vẫn còn kém hơn một chút.”
Ý tứ của ông ta rất rõ ràng - đại đồ đệ của ông ta chính là đệ nhất Tô Châu nhưng vẫn không bằng ông ta, món ăn này ông ta là người làm tốt nhất!
Cho nên, các người nghe xong còn không khâm phục sao?
Lưu Cẩm Vinh híp mắt, chờ khen ngợi.
Nhưng... Không ai quan tâm ông ta.
Tầm mắt mọi người đều ở trên người Trình Nguyên Hoa, không, nói đúng hơn là ở trên nồi đất.
Lưu Cẩm Vinh: “...” Tim thật đau a!
Lưu Toàn Phúc là người duy nhất trả lời ông ta: “Cha, sư phụ mặc dù không có nhiều kinh nghiệm như cha, nhưng chắc chắn là ngon hơn cha làm!”
Lưu Cẩm Vinh: “...” càng nghe tim càng đau.
Ông ta không khỏi tự hỏi đây là do bà chủ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã bỏ bùa gì những người này, hay là cô thật sự nấu ăn rất ngon?
Không, hoàn toàn không thể!
Thịt cua viên đầu sư tử hầm là món ngon của Tô Châu, mà ở Tô Châu ông ta dám xưng thứ hai, sẽ không ai dám xưng đệ nhất!
Cho nên, không có khả năng có người làm thịt cua viên đầu sư tử hầm so với ông ta làm ngon hơn!
Trình Nguyên Hoa cái gì cũng không nói, chỉ là đem thức ăn đặt ở trên bàn rồi mở nắp ra, tiếp đó lại mở ra lá rau xanh phủ lên trên cùng.
Nhất thời, mấy viên thịt lớn chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Thịt viên màu trắng nhạt, phía trên điểm chút vàng của gạch cua đã thấm vào thịt, màu vàng trên đình đầu thịt thật sự vô cùng mê người, mấy viên đầu sư tử giống nhau như đúc, hấp dẫn hết đi sự chú ý của mọi người.
Bọn họ hít hít mũi, một mùi hương ngào ngạt lập tức xông vào mũi, làm cho bụng mọi người réo lên không dứt.
Trình Nguyên Hoa ngồi xuống, cười nói: “Bắt đầu ăn thôi, đều nếm thử món ăn mới thế nào đi, nếu không tệ chúng ta liền cho ra mắt!”
Thịt cua viên đầu sư tử hầm chỉ có mấy viên, khẳng định không có khả năng chia cho mỗi người một viên, Trình Nguyên Hoa dùng đũa chia đầu sư tử ra, trong nháy mắt hương vị càng thêm thơm.
Trên bàn không chỉ có mùi thơm của đầu sư tử, còn có mùi thơm nồng đậm của các món ăn khác cùng nhau xông tới, những mùi hương này trộn lẫn với nhau cũng không làm cho người ta chán ghét ngược lại hận không thể nhanh chóng ăn.
Tất cả mọi người hướng đầu sư tử hạ đũa, Lưu Cẩm Vinh suy nghĩ một chút cũng vươn đũa ra.
Nếu đã bỏ mặt mũi ngồi xuống, vậy thì cũng nên ăn một chút, trong lòng ông ta nghĩ lát nữa sẽ nể mặt đưa ra chút ý kiến, hoặc là cho chút chỉ dẫn...
Được đại sư phụ Tô Châu như ông ta chỉ dẫn, vậy thì chuyện ngày hôm nay ông ta chọc bọn họ mất hứng có thể xem như bù đắp rồi xóa bỏ hay không?
Nếu đối phương thật sự tò mò, ông ta cũng có thể tự mình ra tay, làm cho bọn họ một dĩa thịt cua viên đầu sư tử hầm chính thống.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Lưu Cẩm Vinh dùng đũa gắp một chút đầu sư tử rồi đút vào miệng thưởng thức.
Vừa mới ngậm thịt lại, cả người Lưu Cẩm Vinh liền cứng đờ.
“Cái này không chính tông!”
“Nhưng nó rất ngon!”
Thịt cua viên đầu sư tử hầm này và đầu sư tử chính thống có chút không giống, thịt cua viên đầu sư tử hầm nhà hàng bọn họ làm là dựa theo công thức chính tông, nên hương vị so với trong miệng lúc này sẽ có hương vị cua nồng đậm hơn.
Nhưng miếng đầu sư tử trong miệng hiện tại...
Lưu Cẩm Vinh híp mắt, trong miệng bất giác nói: “Thịt cua viên đầu sư tử hầm này là bí chế, thịt thơm nồng nặc, lúc cắn có chút sức đàn hồi, nhưng sau khi cắn ra lập tức tan ra, mùi thơm nồng đậm, béo mà không ngấy, vào miệng liền tan, tôi ăn vậy mà không nhận ra rốt cuộc là do nguyên liệu gì!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo