Lưu Cẩm Vinh còn đang rối rắm, thủy chung với công việc nhấc chân hạ chân, vẫn chưa đưa ra quyết định vào hay không.

Lúc này, người trong phòng bếp đều đi ra, Trình Nguyên Hoa đi ở phía trước, Diệp Dư Chiêu cùng Lưu Toàn Phúc và hội trưởng Phùng đi theo phía sau cô, ba người cùng nhau bước ra.

Lưu Cẩm Vinh chân hơi dừng lại, không đợi ông ta nói chuyện, Diệp Dư Chiêu đã lên tiếng trước: “Bữa tối nhớ nấu cả phần của tôi, tối nay tôi ở lại đợi món mới.”

“Được.” Trình Nguyên Hoa đáp ứng.

Gần đây cơm tối của bọn họ đều là sau khi khách hàng ăn xong, nhưng mà bình thường cũng không lâu, cửa hàng mỹ thực Trình Ký không bán rượu, khánh đến đều là tới ăn cơm, đồ ăn lại rất ngon, rất đưa miệng, bình thường đều ăn rất nhanh liền rời đi.

Bọn họ bình thường không muốn đi, đều là do Trình Nguyên Hoa làm nhiều một chút giúp đóng gói mang về, thời gian dự định là năm giờ rưỡi bắt đầu, năm giờ đã có người đến, sáu giờ đã có người ăn xong để trống bàn.

Nếu mọi người trong quán ăn đói, bọn họ có thể lựa một cái bàn trống và ăn.

Nhưng nếu không gấp, có thể đợi đến bảy giờ, khách hàng ăn xong rồi mới bắt đầu ăn cũng không muộn.

Lúc trước ăn cơm chiều quá sớm, sau khi xong việc nửa đêm luôn có người đói đến phải bò dậy tìm đồ ăn thêm, vì thế Trình Nguyên Hoa đã đổi lại giờ cơm chiều.

“Chuyện kia...” Lưu Cẩm Vinh vừa mới mở miệng.

Ngoài cửa lớn bỗng có tiếng xe truyền đến, Trình Nguyên Hoa vỗ tay một cái nói: “Được rồi! Bắt đầu làm việc thôi, xong hết việc liền có thể ăn cơm rồi, đến lúc đó món ăn mới cũng vừa lúc hầm xong!”

“Làm việc thôi!” Nhất thời, mọi người đều tràn ngập nhiệt tình.

Tất cả mọi người nhanh chóng trở lại vị trí của mình làm việc, Lưu Cẩm Vinh vừa mới há miệng thấy vậy ngây ngẩn cả người.

Ông ta nhìn người đàn ông đi vào phòng bếp, lại nhìn hai vợ chồng già đứng ở quầy thu ngân, tiếp đó đem tầm mắt dừng ở trên người Lưu Toàn Phúc đang đứng ở cửa...

Cuối cùng, ông ta chọn đi theo Lưu Toàn Phúc.

Trước tiên vẫn nên tìm con trai hỏi thăm rõ ràng thì tốt hơn, không thể giống như lúc trước đem tất cả mọi người đắc tội.

Lưu Toàn Phúc đang kiểm tra vé, xác nhận khách hàng trước mặt đúng là người đã đặt trước lập tức cho bọn họ vào.

“Con đang làm gì vậy?” Lưu Cẩm Vinh vẻ mặt ngây ngốc hỏi.

Lưu Toàn Phúc giải thích: “Bởi vì có quá nhiều người muốn đến đây ăn cơm, nhưng quán ăn lại không có đủ chỗ cho nên bắt buộc phải đặt chỗ trước, con ở đây để kiểm vé và xác nhận xem khách hàng có phải là người đã đặt trước hay không, cũng vừa lúc đếm số lượng, không thể để vượt quá mức quy định.”

Lưu Cẩm Vinh: “...”

Chuyện muốn ăn ở các quán ăn kinh doanh tốt đều phải đặt trước ông ta không mấy xa lạ, vì đó là chuyện bình thường.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, quán ăn mở ở nông thôn ngoài rìa ngoại ô thành phố như thế này lại còn có thể kinh doanh tốt như vậy!

Những người khách này đến từ đâu?!

Lưu Cẩm Vinh có chút mờ mịt, lúc này bỗng có vài người tuổi trung niên ăn mặc sang trọng, khí chất hướng về phía bọn họ đi tới, trên mặt mấy người đó đều mang theo nét tươi cười.

Mấy người đẩy đẩy lẫn nhau, qua lúc lâu mới có một người ho khan một tiếng tiến lên phía trước nói với Lưu Toàn Phúc: “Tiểu Lưu, hôm nay có ai không tới hoặc hồi lịch đặt bàn không?”

Ánh mắt Lưu Toàn Phúc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu: “Hôm nay không có.”

Nhất thời, Lưu Cẩm Vinh không khỏi chú ý tới mấy khuôn mặt suy sụp của nhóm người trung niên.

Tiếp đó nhóm người liếc nhau một cái, trong nháy mắt người trung niên lấy ra một bao lì xì lặng lẽ nhét cho Lưu Toàn Phúc: “Tiểu Lưu, nếu đã vậy cậu giúp chúng tôi đóng gói mấy phần mang về đi, chúng tôi đều rất đói bụng! Chú Từ của cậu dạ dày không tốt, không thể để đói!”

0.08190 sec| 2392.664 kb