Một người khác cũng ngay lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, dạ dày của tôi cũng không tốt, tất cả chúng tôi đều có tuổi hết rồi, cũng không biết còn có thể sống thêm bao năm nữa, nếu không thể ăn thức ăn chủ quán Trình nấu thực sự là chết không nhắm mắt a!!!”
Khóe miệng Lưu Toàn Phúc giật giật, nhanh tay nhét bao lì xì trở về, giống như không phải chưa từng thấy qua loại chuyện này, trả lời: “Các chú của cháu ơi, mấy ngày trước không phải đã ăn qua rồi sao? Mọi người chịu khó lần nữa đặt bàn trước đi, đoạt được vị trí có thể ăn một bữa thật ngon, sư phụ cháu vừa lúc mới nghiên cứu ra món ăn mới - Thịt cua viên đầu sư tử hầm.”
Trong lòng cậu không khỏi nghĩ - nhóm người này đúng là diễn sâu quá rồi!
Mấy người trung niên trợn tròn mắt, thậm chí còn nuốt nước miếng: “Món ăn mới! Trời ơi, tôi thích ăn đầu sư tử nhất đấy! Tiểu Lưu à, cậu giúp các ông chú đây đóng gói một phần mang về đi!”
Lưu Toàn Phúc lắc đầu: “Không được, đấy là làm sai quy tắc quán ăn...”
Lúc này, một chiếc xe sang dừng lại cách đó không xa, một người đàn ông trung niên gầy gò hung hãn xuống xe, cao giọng nói: “Mấy người già các người đừng làm khó con trai nuôi của tôi nữa!”
Lưu Cẩm Vinh trợn tròn mắt.
Con trai nuôi?
Là ai? Lưu Toàn Phúc sao?
Thằng nhóc này không chỉ vụng trộm bái sư, còn vụng trộm tìm cha nuôi sao?!
Lưu Cẩm Vinh giận dữ, giơ tay hung hăng véo Lưu Toàn Phúc một cái, hạ thấp giọng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Con đã tự ý nhận thêm bao nhiêu thân thích rồi?!”
Bất kể là sư phụ hay là cha nuôi, cùng Lưu Cẩm Vinh cũng đều là cùng thế hệ, từ đó suy ra đều là thân thích.
“Đau đau!” Lưu Toàn Phúc ôm cánh tay, vội vàng nói: “Là hiểu lầm! Hiểu lầm!”
Lưu Cẩm Vinh còn chưa mở miệng nói tiếp, nhóm người trung niên kia đã lập tức châm chọc lại người vừa tới: “Ha ha, cái gì mà con trai nuôi chứ? Mối quan hệ thân thích đấy còn không phải chỉ có ông một bên tình nguyện vì để Tiểu Lưu cho ông đi cửa sau sao, ông đúng là thật sự âm hiểm mà!”
Một người trung niên khác cũng nói: “Hừ, cho dù ông âm hiểm cũng vô ích! Ông cũng không thể ăn được thức ăn ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, đi cửa sau cũng vô ích mà thôi!”
Ông ta hình như đã quên, vừa rồi chính mình cũng ý đồ đi cửa sau.
Người đàn ông gầy gò kia còn mang theo vợ và con trai, nâng cằm lên, trên mặt mang theo đắc ý: “Hôm nay ông đây không đi cửa sau mà đi cửa lớn!”
Nhóm người trung niên sửng sốt.
Lúc này, người đàn ông trung niên gầy gò mới lấy điện thoại ra, tiếp đó mở ảnh đã đặt vé thành công ra.
Lưu Toàn Phúc dùng điện thoại di động quét một cái, cười nói: “Kiểm tra vé thành công, ngài Vương, mời ngài vào bên trong.”
Người nọ vô cùng đắc ý nhìn nhóm người bên cạnh một cái.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt lập tức đưa tay đem người gầy gò giữ chặt, bảy miệng tám lưỡi nói.
“Ai u, Tiểu Vương này, chúng tôi biết ông miệng cứng nhưng tâm luôn thiện, chúng tôi đều biết ông là người tốt mà!”
“Đúng vậy, đúng vậy, vận khí của ông thật tốt, thế mà lại đoạt được vé!”
“Tiểu Vương, nhà ông chỉ có ba người, cao nhất chỉ có thể gọi sáu món ăn! Mang theo chúng tôi đi, nhiều người có thể gọi nhiều món ăn hơn!”
“Đúng vậy, chúng tôi mời nhà ông ăn!”
......
Người gầy gò hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hiện tại chỉ có thịt heo xé hương cá, đầu cá hấp ớt, canh cá, cá viên súp, gà hầm nấm, mề gà xào cay, sáu món ăn vừa đủ không cần các người.”
Mấy người trung niên lại nói.
“Ha hả, ông nói như vậy là không biết rõ rồi? Chủ quán Trình hiện tại vừa làm thêm hai món tráng miệng, đấy cũng tính như là hai món ăn riêng, hơn nữa người từng ăn qua đều nói nó đặc biệt ngon!”
“Đúng đúng đúng! Mang theo chúng tôi còn có thể thêm một phần, đến lúc đó ăn không hết đóng gói mang về cũng tốt mà!”
"143: Vô Đề
“Đúng vậy, lần sau chúng tôi đoạt được vị trí cũng sẽ mang ông theo!
“Giúp đỡ lẫn nhau đi mà.”
......
Người gầy gò mặt trầm tư, sau đó nói: “Ông Từ, lần trước tôi đến nhà ông chơi, trà kia uống không tệ...”
“Ngày mai tôi sẽ nói người mang cho ông một phần!”
Người trung niên gầy gò lại nói thêm: “Ông Lý, lần trước tôi uống rượu ở chỗ ông, rượu đấy cũng không tệ...”
“Ngày mai tôi mang sang cho ông!”
Người trung niên gầy gò mỉm cười: “Được rồi, đi thôi! Chúng ta vào ăn một bữa ăn lớn!!”
Tiếp đó là cảnh tượng đoàn người kích động đi vào, khuôn mặt ai cũng cao hứng đến đỏ lên!
Lưu Cẩm Vinh nhìn mấy chiếc xe sang đậu ở trong sân, lại nhìn Lưu Toàn Phúc bình tĩnh trước mắt, sau đó... Từ từ khép cằm lại.
“Cái này... Chuyện này... Nó xảy ra rất thường xuyên sao?” Giọng nói của ông ta mang theo một chút thăm dò.
Lưu Toàn Phúc vừa gõ gõ trên điện thoại di động, vừa trả lời: “Vâng, rất thường xuyên. những món ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều có hương vị rất ngon, người ăn qua đều muốn ăn nữa cho nên đặc biệt khó tranh giành.”
Lưu Cẩm Vinh: “...”
Ông ta mở nhà hàng nhiều năm như vậy, chuyện này đúng thật là lần đầu tiên trong đời gặp được.
Hơn nữa những người ở cửa vừa nãy hiển nhiên đều là những gia đình phú quý có tiền, thế mà lại không có bất kỳ ưu tiên gì sao?
Việc kinh doanh của nhà hàng bọn họ cũng rất tốt, nhưng giá cả cao, nên luôn có mấy phòng đặc biệt được giữ lại cho tầng lớp đặc quyền, thành ra không bao giờ có tình huống người đặc biệt có tiền lại phải đứng nài nỉ ở cửa như vậy.
Tuy nhà hàng bọn họ cũng phải đặt trước, nhưng có tiền có quyền luôn có thể đi cửa sau, gọi điện thoại chào hỏi một tiếng là được, quản lý luôn phải cho bọn họ một cái mặt mũi.
Nếu thật sự không có vị trí, cũng phải tạm thời thêm bàn cho bọn họ.
Lưu Toàn Phúc giống như biết ông ta đang suy nghĩ cái gì, nói: “Cha, cha đừng nghĩ nữa, quán ăn của chúng con không giống với các quán ăn và nhà hàng khác, sư phụ Trình nói rằng - Bởi vì tất cả mọi người đều phải trả cùng một giá, nên đều sẽ nhận lại cùng một đãi ngộ.”
Lưu Cẩm Vinh: “Cô ấy...” không sợ đắc tội với người khác sao?
Lập tức, ông ta nghĩ đến mấy ngọn núi lớn trong quán ăn...
Được rồi, cô thực sự không sợ.
Nghĩ đến ba ngọn núi lớn kia, Lưu Cẩm Vinh lại hỏi: “Con có biết lai lịch của những người trong quán ăn của các con không?”
“Biết rõ.” Lưu Toàn Phúc thờ ơ trả lời.
“Người đàn ông mặc đồ đen kia thật sự là ông chủ tập đoàn Quảng Diệp sao?!” Tuy đã sớm đoán được, nhưng Lưu Cẩm Vinh vẫn vô cùng khiếp sợ.
Lưu Toàn Phúc: “Diệp Dư Chiêu sao? Đúng vậy.”
“Người mặc áo xám kia là Sư Huyền?! Chính là minh tinh mà em gái họ của con đặc biệt thích đúng không?”
“Vâng.”
Lưu Cẩm Vinh: “...” Con trai ông ta từ khi nào trở thành một người bình tĩnh như vậy?
Nhìn thấy những nhân vật kia cũng không có một chút phản ứng, ngược lại thong dong bình tĩnh, so với lúc trước ở nhà thật sự là thay đổi rất lớn.
Chẳng lẽ chuyện ở lại đây... thực sự đã giúp cậu trưởng thành hơn sao?
Lưu Cẩm Vinh rơi vào trầm tư sâu sắc.
Lưu Toàn Phúc đương nhiên không biết ông ta nghĩ như thế nào, trên thực tế, nếu những người khác có được kinh nghiệm như Lưu Toàn Phúc cũng sẽ bình tĩnh như vậy.
Lúc trước, cậu biết được lai lịch của Diệp Dư Chiêu đều là do Trình Nguyên Hoa nói, nhưng lúc nói một chút phóng đại cũng không có, hơn nữa cũng không lấy lòng mà ngược lại... Chỉ luôn nghĩ làm thế nào để chiếm tiện nghi có được lợi ích.
Cậu cứ như vậy bị ảnh hưởng, cho nên làm sao có thể không bình tĩnh?
Còn Sư Huyền, lúc mới nhận ra Sư Huyền thật ra câu rất kinh ngạc.
Nhưng sau đó Trình Nguyên Hoa để anh ấy ở lại, hơn nữa còn chỉ ăn cơm không làm việc, cậu và Diệp Dư Chiêu lúc đó nói không biết bao lời ghen tỵ nên đối với anh ấy đương nhiên cũng không khác gì đối đãi với người bình thường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo