Chương 321. Nhện sói (2)
Nói xong Trần Khánh đột nhiên xé toang chiếc áo đang mặc trên người, sau đó y dùng tay đập thật mạnh vào một cái nút màu đỏ lớn chừng một bàn tay trên ngực. Chỉ nghe tiếng cạch cạch truyền tới rồi sau lưng Trần Khánh bỗng mọc ra sáu cái chân nhện khổng lồ.
"Áo giáp công nghệ sinh học là loại áo giáp sử dụng một phần cấu trúc mô sinh học của thú thoái hóa dung hợp với một loại hợp kim mà thành. Năng lượng để dẫn động nó chính là năng lượng sinh vật trong cơ thể người sử dụng. Năng lượng càng lớn thì lực lượng cơ giới sinh vật càng lớn. Trên người Trần Khánh có gen của loài nhện sói lông đen, sáu chân của hắn có uy lực cực mạnh."
Vũ Văn Tinh nhanh chóng giải thích, trong mắt lộ ra thần sắc lo âu. Tên Trần Khánh này có thể chiếm được một chỗ ngồi riêng trong căn cứ cũng không phải hoàn toàn dựa vào sự che chở của Cao Trác Nhiên.
Tên này cũng là một cao thủ thực sự!
“Áo giáp công nghệ sinh học?” Thượng Ất chớp mắt liên tục, biểu thị bản thân chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy.
Trong ký ức của Thượng Ất, đời trước có rất nhiều cao thủ, các loại thủ đoạn chiến đấu khó có thể tưởng tượng nổi liên tục xuất hiện, nhưng chưa từng có nghe qua trên thế giới này có loại nào gọi là áo giáp công nghệ sinh học. Nhưng bây giờ nhìn bộ mặt tự tin của tên Trần Khánh kia, rõ ràng là rất có lòng tin với loại giáp sắt hỗ trợ chiến đấu này.
“Nhóc con, dù mày đã thấy qua rất nhiều đồ nhưng hôm nay tao sẽ cho mày thấy cái gì gọi là sinh vật khoa học kỹ thuật cao! Sói nhện đột kích, nằm xuống cho tao!” Theo tiếng gào thét của Trần Khánh, sáu cái chân nhện thịt thép dung hợp cực lớn như sáu cây thương lóng lánh diễm lệ lạnh băng đâm về phía Thượng Ất từ trên bầu trời.
Thật là nhanh!
Vũ Văn Tinh ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, trong lòng không kìm được sợ hãi.
Trong chớp nhoáng này tốc độ của sáu cái “chân nhện” ở sau lưng Trần Khánh đã nhanh đến mức hình thành tàn ảnh trên không trung, mà chân nhện hợp kim vừa lớn vừa nặng càng gây lên một loạt tiếng nổ liên hoàn trong không khí, cả dịch chuyển tức thời của Vũ Văn Tinh cũng chỉ nhanh đến mức độ này thôi.
Nhưng mà… đối đầu với sự công kích mãnh liệt ấy, Thượng Ất lại không động đậy chút nào. Dường như sự tấn công bão tố của Trần Khánh như vô hình vậy, còn nhỏ tiếng lẩm bẩm trong miệng: “Đói bụng quá đi… thật là không muốn lãng phí thời gian, đây là mày ép tao ra tay đó!”
Thân hình vừa chuyển động, cả người của Thượng Ất đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang màu xanh rực rỡ không gì sánh bằng trong màn đêm u tối, như bức tường màu xanh ngăn cản mọi sự tấn công của Trần Khánh. Mọi người xung quanh chỉ nghe được tiếng đùng đùng liên tiếp, sau đó thì thấy Trần Khánh liên tục lùi lại, cuối cùng ôm bụng ngã xuống đất, sắc mặt kinh hoảng la lên, “Đây… đây là cái gì? Vũ khí có sức mạnh cận chiến khủng bố như vậy, cả Cao Trác Nhiên cũng không nghiên cứu chế tạo ra được, làm sao mày có được?”
“Xin lỗi, cái này không phải vũ khí mạnh gì, nó chỉ là một bộ phận trên người tao thôi…” Thượng Ất quơ Cốt Đao Tinh Vực, mặt hờ hững. Lúc này dưới ánh sáng xanh cốt đao phát ra hơi thở mãnh liệt của ngôi sao, gần như là một nhát đao chém đứt cả chân nhện mà Trần Khánh vẫn luôn cảm thấy tự hào.
“Bởi vậy, so với giáp sắt gì đó của mày, tao cảm thấy tao còn có tư cách làm màu hơn. Được rồi, bây giờ cút đi cho tao, nể mặt quân Đế Đô không có bỏ rơi dân thường, tha cho mày lần này!”
Rút lại Quang Huân Cốt Đao, Thượng Ất không hề quay đầu mà đi thẳng về phía trước, Vũ Văn Tinh lắc đầu ở phía sau hắn, đột nhiên biểu hiện lạ thường, một lúc sau lại xuất hiện bên cạnh Thượng Ất, đi song song với hắn.
“Đúng là nhìn không ra, ra ngoài một chuyến tính tình cũng đỡ hơn nhiều, tôi còn tưởng anh sẽ chém tên đó ra làm đôi chứ.” Vũ Văn Tinh nhìn Thượng Ất đầy hứng thú, không ngừng trêu chọc Thượng Ất.
“Giết hắn rồi cũng không có tinh hạch để lấy, tốn công đó làm gì. Với lại không phải anh đã nhắc qua sao, bây giờ là thời kỳ đặc biệt không thể gây phiền phức cho tiến sĩ L đó nữa. Vả lại bụng của tôi thật sự đã đói rồi…” Thượng Ất đang nói thì đột nhiên dừng bước, đưa tay lên sờ người Vũ Văn
Tinh, trong miệng còn lẩm bẩm, “Lần trước anh cho tôi loại nước dinh dưỡng kia còn không, cho tôi hai bình uống đỡ trước!”
“Cần nữa sao? Lần trước anh thiếu tôi một bình vẫn chưa trả đó… OK, OK, cho anh cho anh, đều là đàn ông, xin anh đừng sờ mó lung tung nữa!” Vũ Văn Tinh không còn lời nào mà lấy ra một bình nước dinh dưỡng cho Thượng Ất, trầm giọng nói: “Chỉ còn một bình này nữa thôi… bà nội nó, từ sau khi Cao Trác Nhiên đến đây, không chỉ sắp đặt người của mình vào bộ phận quan trọng trong quân đội mà còn viện nhiều lý do để cắt xén các thứ của những thuộc hạ của tiến sĩ L như chúng tôi, càng không cần phải nhắc đến những binh sĩ thường… Ài, thêm mấy ngày nữa, lương thực trong quân đội này cũng không còn.”
“Ồ, ngay cả hộ vệ dị năng như bọn anh cũng không có tiếp tế sao? Tình thế của căn cứ Đế Đô đã nghiêm trọng như vậy rồi à?” Sắc mặt Thượng Ất nghiêm túc lại, hắn có thể nhìn ra là Vũ Văn Tinh không hề nói dối, xem ra trận siêu bão này đã làm ảnh hưởng đến căn cứ Đế Đô nghiêm trọng hơn những gì bản thân y tưởng tượng. Nghĩ sâu xa hơn chút, căn cứ Đế Đô còn khó khăn như vậy, vậy mấy căn cứ nhỏ khác thì sao, sào huyệt bên đó nữa?
“Tình hình này, tiến sĩ L nói thế nào?” Thượng Ất đột nhiên hỏi đến, Vũ Văn Tinh thở dài trả lời:
“Hiện nay chuyện lương thực đều ở chỗ Cao Trác Nhiên hết rồi, nghe nói Cao Trác Nhiên đã bắt đầu thử gây trồng sản lượng lớn cây trồng bằng nước rồi, trong đó có một loại thực vật thần kỳ gọi là “Hoa Phi Châu”, chỉ cần gặp được nước là trong vòng ba giây sẽ có thể mọc rễ, đồng thời trong thời gian rất ngắn mọc ra một loại nụ hoa mầm có lượng đường cao, trong đó bao hàm 3 – 5 kilo calo nhiệt lượng.”
“Thần kỳ như vậy sao? Xem Cao Trác Nhiên biến dị não hai lần quả nhiên lợi hại!” Thượng Ất gật đầu, trong lòng nảy sinh ra sự kính nể đối với người chưa từng gặp gỡ qua như Cao Trác Nhiên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo