Chương 320. Nhện sói

 

"Ồ, thì ra là như vậy. Vừa rồi anh ta đã bắn hạ tháp canh gác mà tôi thiết lập trên không. Tôi còn tưởng rằng có một kẻ thù vô cùng lợi hại nào cơ. Ha ha ha, hóa ra là một sự hiểu lầm. Thực sự là một trận lụt đã rửa sạch miếu Long Vương, người nhà cả mà không nhận ra nhau rồi."

 

Trần Khánh cười to, khuôn mặt thô to xấu xí khiến cho nụ cười không tự chủ được mà trở nên dữ tợn. Phía sau hắn, hơn chục người đàn ông có khuôn mặt gớm ghiếc giống như hắn cũng cười, nhất thời giọng nói kiêu ngạo của bọn họ vang lên trong không khí.

 

 

Đột nhiên, vẻ mặt của Trần Khánh trở nên hung dữ và đáng sợ, một giọng nói hung ác phát ra từ giọng nói trầm khàn của hắn: "Nhưng tên lính canh gác tháp canh gác, đó là người của ông đây! Chúng ta phải giải quyết chuyện này sao nhỉ?!"

 

"Giải quyết ra sao à?? Trần Khánh, cậu cố tình gây khó dễ cho chúng tôi sao? Cậu không thấy tên lính ở tháp canh gác đã bắn phát súng đầu tiên sao? Cậu có biết hiện tại cơ sở đạn dược rất khan hiếm không, thuộc hạ của cậu nổ súng bừa bãi như thế khác gì các người đang lãng phí đạn dược? Hả? Nếu còn muốn sống hãy mau cút khỏi đây cho tôi, bằng không..."

 

Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Trần Khánh, Vũ Văn Tinh một bước lao tới gần Trần Khánh hung hãn như một con hổ, khiến người của Trần khánh ở phía sau sợ hãi, bất giác lùi lại mấy bước.

 

Nhưng Trần Khánh không rút lui, thay vào đó, anh ta nói với một thái độ kỳ lạ: "Nếu không thì đội trưởng Vũ Văn sẽ phải sử dụng khả năng dịch chuyển nhanh như gió của mình để đập tan tất cả hoặc giết chúng tôi ư? Hừm, đội trưởng Vũ Văn, tôi nhắc cho anh nhớ. Bây giờ ai mới là người có tiếng nói cuối cùng ở căn cứ Đế Đô?!"

 

Bộ dạng của Trần Khánh thực sự rất kiên quyết, nắm đấm của Vũ văn Tinh đã sẵn sàng để đấm ai đó. Nhưng Vũ Văn Tinh không hề giơ nắm đấm lên, vẫn để cho Trần Khánh ngạo nghễ đứng chắn trước mặt. Trần Khánh là người do Cao Trác Nhiên đưa đến, Vũ Văn Tinh tạm thời không thể động tay với anh ta vào lúc này.

 

Lý do rất đơn giản, địa vị và uy tín của Cao Trác Nhiên ở Đế Đô lúc này rất cao, thậm chí anh ta còn lấn át cả Tiến sĩ L và trở thành nhân vật nổi tiếng khắp Đế Đô. Thái độ của một số ông lớn trong quân đội của Đế Đô hiện nay cũng nghiêng về phía hắn, họ không bao giờ phản đối cách làm việc đầy hiếu chiến của Cao Trác Nhiên, thậm chí một số người còn dung túng cho hắn chiếm lấy quyền lực của Tiến sĩ L.

 

Nhưng họ cũng không bao giờ cho phép Cao Trác Nhiên thực sự chạm đến quyền lực cốt lõi của kinh đô, trong một số lĩnh vực then chốt như sức mạnh quân sự, kiểm soát vũ khí, bố trí nhân sự nòng cốt, họ không bao giờ

 

 

để Cao Trác Nhiên động tay vào, và chỉ giao cho anh ta quyền lực cực lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học mà thôi.

 

Rõ ràng là những ông lớn trong quân đội Đế Đô đang chơi chiến lược "khống chế cân bằng", họ đang cố gắng sử dụng tư duy cấp tiến diều hâu của Cao Trác Nhiên để đẩy nhanh tiến độ phát triển của "cổng thiên giới", nhằm buộc Tiến sĩ L phải từ bỏ nghiên cứu công nghệ sinh học và tham gia hết mình vào kế hoạch vĩ đại "Thiên Giới".

 

Đáng tiếc là thái độ của tiến sĩ L cũng rất rõ ràng là không đồng ý hợp tác với Cao Trác Nhiên, người đã tạo ra thực phẩm ngô đột biến. Tiến sĩ L có kế hoạch của mình, nhưng ông ta cũng cần thời gian để hoàn thành kế hoạch.

 

Tạm thời, không nên có mâu thuẫn gì với Cao Trác Nhiên... Đây là mệnh lệnh của bác sĩ L. Vì lý do này, hôm nay ở trước mặt Trần Khánh, Vũ Văn Tinh chỉ có thể lựa chọn kìm chế cơn giận dữ. Nhưng rõ ràng Trần Khánh và nhóm người của anh ta không hề có ý định chấp nhận sự khoan nhượng của Vũ Văn Tinh mà ngày càng lộng hành hơn.

 

"Vâng, đội trưởng Vũ Văn Tinh, nếu anh muốn đi anh có thể đi nhưng tên sát nhân này phải ở lại!"

 

"Đúng là phải để anh ta ở lại, trong mắt trưởng quan Cao Trác Nhiên của chúng tôi hắn chỉ là rác rưởi, đúng lúc đó sau lưng Trần Khánh phát ra những âm thanh rất ồn ào, dường như Vũ Văn Tinh và Thượng Ất đang bị bọn chúng coi như những con côn trùng nhỏ bé để mang ra diễu cợt với nhau.

 

Thượng Ất nhướng mày, bước đến bên cạnh Vũ Văn Tinh và tức giận hỏi: "Vũ Văn Tinh, mấy thứ đần độn này là của ai vậy? Mau đưa tôi đến gặp tiến sĩ L. Tôi còn rất nhiều chuyện cần giải quyết với ông ấy."

 

Thượng Ất vừa dứt lời không khí ồn ào bỗng nhiên trở nên im lặng, giọng điệu mạnh mẽ đầy sức mạnh của Thượng Ất giống như một quả bom có thể lập tức nổ tung khiến mọi người choáng váng. Đặc biệt là khi Trần Khánh đứng ở phía trước có thể nhìn thấy rõ ràng, khi Thượng Ất nói từ "thứ đần

 

 

độn", trong ánh mắt của anh ta hàm chứa sự kinh tởm, như thể anh ta đang nhìn một bầy chó khỉ đáng khinh bỉ vậy.

 

Trần Khánh tức giận tột độ, hắn nhìn Thượng Ất bằng đôi mắt sát khí đằng đằng, hắn đã quyết định sẽ nhanh chóng giết chết Thượng Ất để cho anh ta chịu hậu quả của việc ăn nói xấc láo.

 

Vũ Văn Tinh khẽ thở dài khi nhìn mọi người ở cả hai phía. Có Thượng Ất là người không sợ trời không sợ đất, dám một mình đối đầu với cả đại quân, chuyện ngày hôm nay mà không được giải quyết ổn thỏa thì nhất định sẽ mang đến nhiều phiền phức cho sau này.

 

Thượng Ất, bọn họ là người của Cao Trác Nhiên, họ là thuộc hạ dưới trướng của tên đột biến não mà lần trước tiến sĩ L đã nói với anh đó… chết tiệt, anh ra tay nhẹ chút nhé.

 

Kho Vũ Văn Tinh còn định kiên nhẫn giải thích thêm thì phát hiện Thượng Ất đã đột nhiên biến mất khỏi chỗ. Trong giây tiếp theo, một nắm đấm to lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Trần Khánh. Sau một tiếng va chạm, thân thể nặng hơn 100kg của y lập tức bay ra ngoài.

 

"Người có dị năng tốc độ sao? Ha ha, càng ngày càng thú vị rồi đấy." Trần Khánh từ mặt đất đứng lên cười nói tiếp: "Vừa hay mấy ngày nay nắm đấm của tao hơi ngứa, lấy mày ra luyện tay một chút cho mày biết bộ áo giáp công nghệ sinh học của tiến sĩ Cao Trác Nhiên nghiên cứu ra ghê gớm đến mức nào."

 

 

0.10851 sec| 2444.961 kb