Chương 281. Vẫn đuổi à?
“Vậy à? Nói như vậy, cái bẫy này cũng có phần của tôi nhỉ? Các ông đã sớm chuẩn bị tốt, biết tôi sẽ đến phải không?”
Thượng Ất lạnh lùng nói, y không ngốc, mặc dù Vũ Văn Tinh cười ha ha, nhưng mùi vị uy hiếp trong ngữ khí ngay cả đến con chó hoang bên đường cũng ngửi ra. Vũ Văn Tinh đây là âm thầm nhắc nhở y, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ vòng vo, chống đối quân đội chỉ có con đường chết.
"Ha ha, tính khí của tên tiểu tử cậu thật là lớn. Lúc trước tôi đã nói qua với cậu, quân đội Đế Đô hiện tại khát nhân tài, chỉ cần cậu gia nhập với chúng tôi, cậu sẽ nhận được bảo hộ nghiệm mật nhất trên thế giới này, bao gồm người nhà của cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa!"
Trong mât Vũ Văn Tinh phát ra vẻ tự tin, toàn bộ lời của hắn nói cũng là lôi kéo Thượng Ất. Không biết vì sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Ất, Vũ Văn Tinh đã cảm thấy chính là Thượng Ất.
Là một trong những nhân vật quan trọng nhất quyết định tương lai của Hoa Quốc. Vũ Văn Tinh tin tưởng loại cảm giác này của mình sẽ không sai, bởi vì dị năng của y đến từ không gian khiêu dược, y có thể đoán trước phần nào tương lai cũng không chừng.
“Hừ, nhìn kỹ rồi hãy nói đi.” Ánh mắt của Thượng Ất lại dừng ở trên người con vượn khổng lồ lần nữa, lẩm bẩm tự nhủ: “Có lẽ chuyện cũng không được lạc quan như ông nghĩ, con hàng này tuyệt sẽ không giơ tay chịu trói đơn giản như vậy!”
“Ngao!”
Có lẽ đã chịu ảnh hưởng từ ý niệm của Thượng Ất, đúng lúc này, đột nhiên vượn khổng lồ bộc phát ra một tràng tiếng thét chói tai. Sau đó một cảnh quỷ dị đã xảy ra, giữa thanh thiên bạch nhật, theo tiếng thét chói tai thân thể con vượn khổng lồ bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, thân hình vốn to lớn chừng năm tầng lầu như vậy mà dần dần thu nhỏ lại tới chỉ còn có một nửa.
“Đây là có chuyện gì? Tổ phân tích chiến đấu lập tức tiến hành phân tích, sau nửa phút giao nộp báo cáo phân tích!”
Biểu tình của Vũ Văn Tinh vô cùng ngưng trọng, một sinh vật khổng lồ bỗng dưng thu nhỏ lại, đối với người bình thường mà nói có lẽ sẽ cho rằng đó là chuyện tốt, nhưng đã quen thuộc với sinh vật năng lượng nên Vũ Văn Tinh biết, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
“Ai u!”
Sau khi biến hóa, con vượn lớn nhìn Vân Lãng bằng ánh mắt nham hiểm, trước đây bởi vì kích thước cơ thể của nó quá lớn nên cho dù tốc độ tấn công của nó không chậm, nhưng đối với con bọ chét giống như Vân Lãng thì nó vẫn quá vụng về. Tất nhiên con vượn khổng lồ không biết rằng bộ chiến giáp thiên giới trên cơ thể nó không ngừng kiểm tra trạng thái của nó, lần biến hóa này cũng là quá trình thích ứng tự động để chiến giáp nhận ra vật chủ gặp nguy hiểm, căn cứ vào phản hồi chiến đấu của quá trình thích ứng tự động.
Không ai ngờ được là bộ giáp đen khiêm tốn này lại sở hữu một trí năng không hề thấp. Thật tiếc khi không ai nhận ra điều này, mọi người đều nghĩ mọi thứ quá đơn giản, nghĩ rằng chính loài vượn khổng lồ đã tạo ra thay đổi kỳ diệu này.
Con vượn khổng lồ vỗ ngực một cái, tứ chi chống xuống đất tùy ý đi lên mấy bước, khóe miệng nó hiện ra một nụ cười tàn bạo. Cảm giác khi cơ thể nhẹ đi một nửa thật tuyệt, chưa bao giờ con vượn khổng lồ lại có cảm giác thư thái và dễ chịu như vậy. Mặc dù đôi chân, cánh tay của nó không còn khỏe như trước nhưng tốc độ và sự nhanh nhẹn của nó được cải thiện rất nhiều. Điều con vượn khổng lồ cần bây giờ chính là một thân hình như vậy!
Có điều Vân Lãng ở phía đối diện vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo, đối với hắn mà nói kích thước của đối thủ không thành vấn đề, hắn chỉ cần biết là thực lực khủng bố của nguyên tố của hắn vẫn đủ.
Nhưng mà ngay sau đó, Vân Lãng cảm thấy mình đã nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi. Vì kích thước nhỏ hơn và tốc độ nhanh hơn, nên những người bắn tỉa phía sau Vân Lãng dần dần không thể bắt kịp nhịp điệu của con vượn.
Vì vậy, lúc Vân Lãng định lặp lại phương pháp cũ đấm một đấm vào con vượn thì một tai nạn bất ngờ xảy ra. Trong đòn tấn công này, con vượn khổng lồ đột ngột thay đổi phương thức tấn công, nó giơ cao nắm đấm như là muốn đập nát y, nhưng lại bất ngờ giơ một chân lên chộp lấy ngực Vân Lãng.
Mọi người đều biết là tứ chi của loài vượn linh hoạt và nhanh nhẹn, cử động của hai bàn chân tinh tường không kém gì hai cánh tay. Khi Vân Lãng phản ứng lại được, bàn chân khổng lồ của con vượn đã phóng to trước mặt Vân Lãng như một bức tường đập tới.
Không hay rồi, không trốn được nữa rồi.
Những người sau lưng nhìn thấy cảnh này thì toát mồ hôi lạnh, ai cũng biết hậu quả của việc bị con vượn khổng lồ tấn công. Xương gãy gân đứt, có lẽ đã là kết cục tốt nhất cho Vân Lãng.
“Súc sinh, đánh lén tao? Tao liều mạng với mày!”
Nhìn cái chân này Vân Lãng biết dù sao cũng không thể trốn được, khóe miệng Vân Lãng nhếch lên, hai tay mở ra, một quả cầu lửa chói mắt như ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện trước ngực. Lúc chân của con vượn khổng
lồ đạp tới, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, sau đó Vân Lãng thét lớn một tiếng, bay ra ngoài hơn hai mươi mét.
Quả cầu lửa nổ tung… Vân Lãng này cũng là một người tàn nhẫn, lúc này đột nhiên dùng sức mạnh của quả cầu lửa trực tiếp nổ tung chính mình và con vượn khổng lồ.
“Chết rồi à?” Mọi người kinh hãi nhìn Vân Lãng bị thiêu đốt, nếu Vân Lãng chết ở đây, thì căn bản không ai ở đây có thể khống chế con vượn này cả.
“Ai ui, đau chết tao rồi, con vượn chết tiệt, mày không xong với tao đâu!” Vân Lãng chật vật ngồi dậy từ dưới đất, còn chưa kịp hoàn hồn, một bóng đen kèm theo gió tanh từ trên trời rơi xuống, mặt đất sau đầu Vân Lãng nổ ầm ầm, đập thành một cái hố khổng lồ sâu hơn bốn mét.
“Đừng động, tôi đưa cậu rời khỏi đây!”
Giọng nói của Vũ Văn Tinh phát ra từ phía sau lưng Vân Lãng, vào thời khắc quan trọng Vũ Văn Tinh đã sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời của mình để đưa Vân Lãng thoát khỏi nguy hiểm khi con vượn khổng lồ nhảy qua.
“Buông tôi ra, tôi phải nấu con vượn đó lên, tôi còn chưa xong với nó đâu!” Vân Lãng giãy dụa, nhưng bên tai lại vang lên lời khiển trách nghiêm khắc của Vũ Văn Tinh, “Vân Lãng, đừng làm loạn nữa, bây giờ tôi lấy thân phận đội trưởng ra lệnh cho cậu, lập tức rời khỏi đây, mệnh lệnh của cấp trên là từ bỏ con vượn này, chống lại mệnh lệnh, giết không cần hỏi!
"Hừ, vậy thì hời cho con súc sinh này rồi… đợi đã, nó đang làm gì vậy?"
Trong khí Vân Lãng và Vũ Văn Tinh đang nói chuyện, Thượng Ất đã nhanh chóng đứng dậy, chạy thật nhanh theo hướng vẽ trên bản đồ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo