Tiểu Lục Diệp, đây là tên của những người mặc áo choàng trắng trong phòng thí ngheiẹm đặt cho nó, nhưng đến bây giờ nó vẫn không hiểu toàn thân của mình đầy vảy có chỗ nào giống mảnh lá xanh.
Dưới hố to, một con tê tê to dài hơn năm mét, vảy to cỡ bàn tay người phủ lên bàn tay nó, đầu nhọn đuôi mảnh, nó đang dùng móng vuốt như móc sắt ở hai bên người từng bước leo lên trên.
Đúng vậy, con tê tê này có tên là Tiểu Lục Diệp, trước kia chưa tiến hóa ra trí tuệ thì nó nằm trong bầy tê tê đông đúc trong phòng thí nghiệm. Thứ có thể biểu minh thân phận của nó là nhãn trên phần đuôi viết thể thực nghiệm số mười hai.
Nhưng khi nó trốn khỏi trong phòng thí nghiệm, một tuần trước trùng hợp nuốt vào một trái Huyết thì nó dần nhớ ra mình từng có cái tên Tiểu Lục Diệp. nó khá vừa lòng với tên này, nhưng con người biết tên của nó thì hoặc là bị thú thoái hóa khác ăn thịt, hoặc đã chạy tứ tán đi đâu mất.
Tiểu Lục Diệp quyết tâm tìm nữ giới đầu tiên gọi nó là Tiểu Lục Diệp, nó nhớ đó là người phụ nữ mặt tròn tròn, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang khá to, lớn như mặt trăng nó thấy buổi tối.
Nhưng Tiểu Lục Diệp không biết nên đi đâu tìm, nó cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, vì vậy nó liều mạng chui xuống lòng đất, định tìm một trái Huyết khác biến nó thông minh hơn. Nhưng trái Huyết rất khó tìm, những con người mặc đồ giống nhau hình như cũng đang tìm trái Huyết, còn biểu hiện không hiền lành. Mấy lần nó thử tiếp xúc với một người nhưng rồi ăn một chuỗi viên đạn, bắn trúng vảy làm nó rất đau. Tiểu Lục Diệp tức giận nuốt đám người này, sau đó nó sẽ hối hận nhưng tiếp theo vẫn không nhịn được.
Dần dà Tiểu Lục Diệp ra kết luận là đa số con người không thân thiện nhưng ăn rất ngon, đặc biệt những con người có hơi thở sinh mạng tràn đầy. Đối với Tiểu Lục Diệp nếu nói trái Huyết là ngon số một thế giới thì những con người tràn đầy khí huyết ngon số hai, nếu gặp được nó sẽ không bỏ qua.
Bây giờ Tiểu Lục Diệp vui vẻ phát hiện cạnh cái lỗ trên đầu nó có một con người khí huyết cực kỳ dồi dào, so với những con người đã bị nót nuốt thì hơi thở sự sống trong thân thể nam giới này nhiều gấp mười, hai mươi lần.
Càng làm Tiểu Lục Diệp vui sướng là nó cảm nhận mùi vị trái Huyết trong thân thể người đàn ông này. Con người cộng thêm trái Huyết, đây là sự kết hợp hoàn mỹ giữa món ngon số một và số hai, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiểu Lục Diệp liều mạng bò lên trên, nó đã nôn nóng muốn nuốt trọn con người kia, nó muốn trở nên thông minh hơn nữa, không ai có thể ngăn cản nó đi tìm người phụ nữ trong phòng thí nghiệm đã đặt tên cho nó.
Trên mặt đất, cạnh hố sâu.
Kim Lộ ngạc nhiên nhìn bóng dáng to lớn nhanh chóng đến gần dưới chân mình, gã ngẫm nghĩ một lần, vươn tay xách Hoàng Văn Võ hấp hối lên, vung tay, Hoàng Văn Võ như khúc gỗ bay cái vèo xuống hố.
Bùm!
Một đoàn máu nổ tung, đối mặt Kim Lộ đột nhiên tấn công, Tiểu Lục Diệp tùy tiện thò móng vuốt, sức mạnh lớn đập nát thịt nửa người trên của Hoàng Văn Võ.
Sức mạnh thật khủng khiếp!
Kim Lộ cau mày, bản năng giơ máy thăm dò chĩa vào bóng đen, ngạc nhiên phát hiện con số không trên máy, rõ ràng sinh vật to lớn không biết tên này thuộc động vật máu lạnh, thiết bị cảm ứng sức nóng hồng ngoại tuyến không có tác dụng gì.
Nhưng Kim Lộ không vì vậy mà sinh lòng sợ hãi, công hiệu huyết tề Thao Thiết có thể kéo dài một tiếng, trong thời gian này gã không nghĩ có sinh vật nào tổn thương mình được. Cộng thêm mới bị Thượng Ất một đao chém thương nặng, trong lòng Kim Lộ ôm lửa giận, con sinh vật to lớn này xuất hiện rất đúng lúc, gã định lấy nó ra trút bực tức.
Kim Lộ nghĩ đến đây chộp cột xi-măng trong sảnh chính, sức mạnh lớn làm cây cột to một người không ôm hết phát ra tiếng ken két, vết nứt lớn lan tràn, cột gãy làm đôi. Mấy nữ sinh sợ hãi hét rầm lên.
“Bố đập chết mày, đồ quái vật . . . tao!”
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kim Lộ mới nâng cột xi-măng lên không ngờ bên tai nghe tiếng nổ, mặt đất rung lắc dữ dội, nguyên tòa nhà đung đưa như động đất cấp chín.
Suy nghĩ vụt nhanh qua, Kim Lộ chợt nhớ lời quan chỉ huy dặn dò gã trước khi đi:
“Mợ nó, quên mất kế hoạch đặt chỗ nổ mìn! Bà nội nó, bố còn ở trong này, mấy người không thể chờ bố chạy ra rồi mới kích nổ hả?”
Vì thời gian gấp gáp nên quân đội quyết định đặt chỗ nổ mìn trong phạm vi mấy km bên trên mộ cổ lòng đất, để tăng nhanh tiến trình tìm kiếm ‘máu Thao Thiết thuần’
Quan chỉ huy nói phải tìm được thì mới hoàn thành kế hoạch siêu chiến sĩ gen mau hơn, nhiều huyết tề Thao Thiết sẽ liên tục đưa vào chiến trường, cho các chiến sĩ tăng cao thực lực, đánh bại dị thú xâm nhập. Nhưng Kim Lộ biết đó toàn là lời bậy bạ, gã là lính già, biết rõ dựa vào uy lực vũ khí hiện có thì thú thoái hóa đông hơn gấp đôi cũng không công phá phòng tuyến cuối cùng của đế đô được.
Quân đội đang làm một kế hoạch bí mật, bao gồm Kim Lộ trong đó chỉ là một hòn đá nhỏ bảo đảm hàon thành kế hoạch. Đám cao tầng nắm quyền cao không quan tâm bao nhiêu người trong đế đô chết, bọn họ chỉ để ý có thể nương nhờ cơ hội hiếm có này thực hiện một vài dã tâm không thể cho ai biết.
Kim Lộ biết đôi khi mình hơi ‘phẫn thanh’ chút, bởi vậy mới bị cấp trên cử tới chỗ tồi tàn này trông giữ phòng thí nghiệm gì đó. Kim Lộ không rõ sự thật ra sao, gã biết nếu bây giờ không chạy thì trăm phần trăm sẽ chôn xác
trong tòa nhà lớn bỏ phế này, thành một phần ‘có thể bị hy sinh’ trong kế hoạch của nhân vật lớn.
Kim Lộ nhanh chân bỏ chạy, mặc cho mảng lớn xi-măng rớt xuống người cũng không thèm né, cắm đầu lao về phía cửa lớn.
Vèo!
Bốp!
Có tiếng kỳ lạ như tiếng người già vung roi tập thể dục trong công viên. Khoảnh khắc Kim Lộ mới chạy đến cửa lớn thì một ‘roi thịt’ đỏ dài bảy, tám mét bay tới, nhẹ nhàng quấn quanh cẳng chân của gã, sau đó roi thịt rút về, sức mạnh lớn làm gã như đạn pháo lơ lửng giữa không trung bay về phía hố sâu.
Tiểu Lục Diệp! Là lưỡi của Tiểu Lục Diệp quấn lấy Kim Lộ!
Thượng Ất trợn mắt há hốc mồm nhìn, không phải vì thân thể của Tiểu Lục Diệp to còn hơn thú cưỡi sâu to mà vì hắn cảm nhận hơi thở cuồng bạo trên cái lưỡi dài màu đỏ giống như trên người Kim Lộ.
Con tê tê biến dị, Kim Lộ, hình như trên người cả hai đều có sức mạnh cuồng bạo khiến người sợ hãi, sức mạnh giống hệt hơi thở ‘huyết tề Thao Thiết’ mới bị Kim Lộ uống sạch, nhưng hơi thở trong người con tê tê tinh khiết hơn, đặc biệt lúc nó thò lưỡi ra thì thấy rõ ràng.
Chương 211: Mặt Nạ Vua Chuột
Chuyện người không
xảy ra quá đột nhiên, đột nhiên khiến tất cả mọi biết làm sao.
Kim Lộ hét lên điên cuồng, mười ngón tay đâm xuống mặt đất giống như đinh sắt, nhưng bất đắc dĩ đã mất trọng tâm, cộng thêm hàng loạt tảng đá lớn từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Sau vài giây, cơ thể to con của Kim Lộ biến mất trong cái hang đen nhánh, chỉ để lại tiếng gào thét xa dần rồi mất hút.
"Đại ma vương, chúng ta... Chúng ta làm gì bây giờ?" Nhìn thấy cao ốc lung lay sắp đổ, đá vụn rơi xuống như mưa, Đại Duyệt ôm lấy Hoa Ny chỉ có thể nhìn Thượng Ất với vẻ bất lực, trong mắt còn có nước mắt hoảng sợ.
"Nhảy xuống đi, nhanh!"
Thượng Ất bước đi, đi về phía hố sâu rất gian nan. Lúc này, con đường đi đến cửa chính đã bị đá vụn lấp đầy, chỉ có thể nhảy vào hố sâu khổng lồ không đáy này mới giúp bọn họ sống sót.
"Hả? Nhảy vào đó hả, nhưng trong đó có quái vật đó, em... em không dám."
Nghe thấy muốn nhảy vào hố sâu, Đại Duyệt tái mặt, lắc đầu liên tục. Vừa rồi, Xuyên Sơn Giáp Biến Dị thò đầu ra, cô và Hoa Ni đều bị dọa run người, bây giờ sức đi đường còn chẳng có, chứ đừng nói đến chuyện chủ động nhảy vào hố sâu.
Nhưng khi cô đang do dự, lầu hai ở bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, một tảng đá lớn đã rơi trúng một sinh viên nam ở trong đám. Trong chốc lát, sinh viên nam này như diều đứt dây, kêu thảm thiết rồi rơi xuống lầu hai, ngay sau đó cậu ta đã bị một tảng đá khác còn lớn hơn đập vào lưng. Trong nháy mắt, ruột gan và các nội tạng ở trong bụng xanh xanh đỏ đỏ bị bắn ra chừng ba mét. Cảnh máu me này quá kinh khủng.
"Không! Tôi không muốn bị đá đập chết."
Cũng không biết sức lực đến từ đâu, Đại Duyệt đột nhiên đứng dậy, sau đó kéo lấy cơ thể Hoa Ny đi mấy bước nhảy xuống hố sâu. Nhưng đúng lúc này, bức tường tàn tạ không chịu nổi rốt cuộc không chống nổi trọng lượng của cao ốc nữa. Từ lầu năm đi xuống, cả tòa cao ốc lập tức sụp từng tầng.
"Con mẹ nó!"
Thượng Ất mắng một tiếng, cố nén đau đớn kịch liệt ở ngực, sau đó nhún người nhảy xuống. Khi hắn vừa nhảy vào hố sâu trong nháy mắt, liếc qua thì thấy mấy bóng người cũng kêu thảm thiết nhảy xuống, sau đó hàng loạt các loại vật liệu nặng như bùn cát, gạch đá, cốt thép cuốn đến. Thượng Ất chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó mất cảm giác hoàn toàn.
... ... ... ...
Tách, tách...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thượng Ất đột nhiên mở hai mắt ra, hắn cảm thấy hình như có giọt nước đang nhỏ xuống mặt hắn. Theo bản năng, hắn dùng tay sờ lên mặt một cái, trong lòng bỗng lạnh lẽo, Mặt Nạ Vua Chuột không ở trên mặt.
"Chuyện gì đã xảy ra? Hắn đang ở đâu? Ai đã lấy đi Mặt Nạ Vua Chuột của hắn?"
Thượng Ất cố gắng trợn to mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện xung quanh tối om không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Thượng Ất sờ sờ trên người, không chỉ Mặt Nạ Vua Chuột không cánh mà bay, mà ngay cả ba lô ở trên người cũng không biết đã bay đi đâu.
Nằm trên mặt đất lạnh lẽo, Thượng Ất thoáng bình phục tâm tình, bắt đầu thử di chuyển cơ thể, không ngờ cơn đau lan tỏa ra khắp người giống như thủy triều, hắn lập tức ngừng giãy dụa, miệng thở hổn hển.
Sau một lát, Thượng Ất bắt đầu kiểm tra cơ thể hắn.
"Xương cốt toàn thân ít nhất đã gãy mười ba chỗ, nghiêm trọng nhất chắc là vai phải, toàn bộ xương bả vai đã thành mảnh vỡ... Nhưng tay chân còn hoàn hảo, khiến hắn hành động không có chướng ngại.
Trong bóng tối, Thượng Ất phát hiện bởi vì hàng loạt đá vụn đập trúng, trước ngực và hai bên xương sườn của hắn đã gãy xương nhiều chỗ, may mà chỉ gãy xương thôi chứ không bị thương nội tạng, tạm thời không cần lo lắng về mạng sống.
Nhưng, đây rốt cuộc là chỗ nào? Hai cô bé Đại Duyệt, Hoa Y đang ở đâu?
Thượng Ất cắn răng một cái rồi xoay người, động tác vụng về giống như một con rùa già. Động tác vô cùng đơn giản ở ngày bình thường này, bây giờ suýt chút nữa khiến hắn đau ngất đi. Đợi đến khi cơ thể lật lại hoàn
toàn, hắn thở hổn hển, lại chổng mông lên, đỉnh đầu chạm đất, hai đầu gối co đến bụng, cắn răng dựng nửa người lên.
"Hình như là một cái hang của động vật, chắc là hang của con Xuyên Sơn Giáp Biến Dị kia để lại."
Sờ lấy vết cào rõ ràng ở trên vách hang bùn đất ẩm ướt, Thượng Ất cố gắng tưởng tượng ra khung cảnh xung quanh. Nơi này là một lối đi hình tròn có đường kính khoảng bốn mét, xung quanh bùn đất ẩm ướt, vết cào khắp nơi, trong đó còn có vài chỗ đang nhỏ nước, dùng tay sờ vào thì thấy trên đó có rễ cây lạ đâm ra. Tất cả đều nguyên sơ như vậy, nơi này giống như một chiếc quan tài cỡ lớn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng cũng may nơi này không thiếu dưỡng khí, Thượng Ất đoán xung quanh đây nhất định có lỗ thông gió thông với bên ngoài.
"Đại Duyệt? Hoa Ny?"
Thượng Ất thử hô vài tiếng, nhận ra âm thanh truyền đi lơ lửng không cố định, giống như nước chạy xuôi dòng gặp phải ngã ba, tiếng kêu phát ra chưa kịp nghe đã biến mất không thấy.
"Chẳng lẽ nơi này còn có một lối rẽ khác hay sao?" Thượng Ất cau mày, cái này phiền toái rồi, nếu như chỉ có một hang còn dễ xử lý, một khi có lối rẽ khác, như vậy xác suất tìm được lối ra gần như bằng không.
Chẳng lẽ lại bị vây chết ở chỗ này? Việc khẩn cấp trước mắt chính là tìm được nguồn sáng... Mẹ kiếp, sao hắn lại quên mất Tinh Vực Cốt Đao chứ.
Thượng Ất vỗ đầu, cười thầm hắn hoảng quá, lại quên Tinh Vực Cốt Đao có thể phát ra ánh đao. Ở trong hoàn cảnh âm u yên lặng như thế này, ánh đao màu u lam chính là công cụ chiếu sáng tốt nhất.
"Cheng!"
Ánh đao xuất hiện, trước mắt Thượng Ất lập tức sáng lên, mượn ánh sáng của ánh đao, Thượng Ất nhanh chóng nhìn xung quanh. Quả nhiên ở cách đó không xa, có ba hang giống như đúc kéo dài đến nơi sâu xa, một hang
trong đó đi lên phía trên có hàng loạt gạch ngói đá vụn chất đầy, hiển nhiên Thượng Ất rơi xuống từ nơi đó.
"Ồ! Nơi này có dấu vết đánh nhau."
Thượng Ất đi đến cuối hang, ở trước hang âm u phía bên phải, Thượng Ất phát hiện ở trên vách đâu đâu cũng có dấu vết đánh nhau và vết cào. Nghĩ đến cảnh Kim Lộ bị Xuyên Sơn Giáp Biến Dị kéo đi hồi nãy, Thượng Ất cơ bản có thể xác nhận, Kim Lộ nhất định bị kéo vào hang này.
Tên xui xẻo... Thượng Ất lắc đầu, không khỏi cảm thấy buồn thay cho Kim Lộ. Cho dù năng lượng sinh mạng của gã đã đến 25.000, nhưng ở dưới mặt đất tối om như thế này, có lẽ con Xuyên Sơn Giáp Biến Dị kia cũng chỉ mất vài phút để giết gã. Ngược lại, hai người Đại Duyệt và Hoa Ny, vô luận là mùi ở trên cơ thể, hay dấu chân và dấu tay, đều không có chứng cứ biểu hiện hai cô bé từng ở nơi này, chắc hai cô nhóc này đã rời khỏi bằng hang khác.
Nghĩ đến đây, Thượng Ất bước nhanh đi về phía bên khác, ánh sáng của Tinh Vực Cốt Đao càng ngày càng mờ, năng lượng sinh mạng ở trong cơ thể hắn không còn nhiều lắm.
"Ở bên kia!" Ngoặt sang một hang khác, Thượng Ất vừa nhìn đã thấy dấu chân của con người ở trên mặt đất. Nhưng Thượng Ất lập tức nhíu mày lại, dấu chân ngổn ngang ở trên mặt đất hiển nhiên không phải là của hai cô nhóc. Hắn đếm qua một chút thấy chí ít có năm người đã đi qua nơi này.
Chẳng lẽ là bọn họ?
Trước mặt Thượng Ất bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của đám người Lâm Linh. Khi cao ốc đổ sụp ở trong nháy mắt, Thượng Ất nhớ Lâm Linh cũng mang mấy sinh viên nhảy vào hố sâu. Chẳng lẽ bọn họ chưa chết, hơn nữa còn ở cùng với Đại Duyệt và Hoa Ny?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo