Editor: Trâm Rừng

Âm thanh này cũng đủ lớn.

Người dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng người trên lầu, dừng lại một chút, "Triệu Thiết, ngươi không phải nói trong phòng không có người sao?"

Nhưng người bị hỏi cũng sửng sốt, mấy ngày nay thật sự không thấy có người ra vào mà! Chẳng lẽ bọn hắn luôn ở trong phòng không ra? Điều này là không thể, thiếu dưỡng khí cũng đủ khiến người ta ngạt thở mà chết.

“Đại ca, chúng ta còn cưa ổ khóa này sao?” Đàn em bên dưới dừng ta lại hỏi.

“Cưa chứ, sao lại không cưa.” Chỉ có một người phụ nữ không gây nguy hiểm gì trong mắt anh ta. Hơn nữa bề ngoài còn đẹp mắt như vậy......

"Tiểu muội muội, tự mình mở cửa đi, ca ca sẽ không làm khó dễ muội muội." Nghe điều này, những người đàn ông xung quanh mỉm cười như thể họ đã hiểu điều gì đó.

Phù An An đứng ở trên lầu, mặt không thay đổi bóp lấy cò súng.

Phanh -- lần thứ nhất dùng súng trường nên đạn đã bắn vào trên cửa sắt.

Phù An An tặc lưỡi, khoảng cách hơi xa.

“Đại ca, trong tay tiểu ny tử kia có súng!” Dù những vũ khí nóng này vô dụng trong giây phút thiếu oxy nhưng súng vẫn là biểu tượng của sức mạnh. Trong thị trấn chỉ có một đồn cảnh sát, súng đạn cũng không nhiều, mấy ngày nay tiêu hao hơn phân nửa. Bây giờ trông thấy súng tự động trong tay của Phù An An, thật giống như thấy được bảo bối. Nói không chừng bọn hắn còn có thể lấy được nhiều đồ tốt hơn!

Người này bề ngoài quá mềm mại lại dễ thương, nhìn lực uy hiếp chắc cũng không lớn lắm.

Bất quá chỉ là đánh trật một lần mà những người này đã không nể mặt mũi của cô. Không chạy cũng không nói, còn muốn xông lên cướp sao?

Phù An An nhìn những người này sắp xông vào lại giơ súng lên.

“Cánh tay dùng sức, nâng cán súng, cầm chắc. Ngắm chuẩn một chút ba điểm trên một đường thẳng.” Thanh âm lạnh như băng của Phó Ý Chi vang lên ở sau lưng “bắn.”

Chỉ nghe được một hồi liên thanh tiếng súng trường vang lên. Hai người trèo tường đã bị Phù An An bắn thành cái sàng, một người ngã trong sân, người còn lại ngã ra bên ngoài tường. Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai đều đã chết.

Lực giật mạnh mẽ của súng trường khiến người ta đau nhức, màng nhĩ cũng cảm thấy đau nhói. Kinh khủng nhất là nhìn thấy cái thi thể bị bắn thành cái sàng kia.

Tất cả các chương trình truyền hình đều là lừa đảo, viên đạn đi vào cơ thể sẽ nhanh chóng xé nát các cơ quan nội tạng và mô cơ của cơ thể con người. Bởi vì da trên bề mặt cơ thể đã bị viên đạn nổ đến cực hạn, cho nên miệng vết thương sẽ lớn hơn rất nhiều, chứ không chỉ là một vết sẹo cỡ hạt đậu phộng.

Nhìn xem bộ dáng của thi thể, Phù An An ôm súng không khống chế được nôn mửa. Buổi sáng chưa ăn cái gì, cái gì cũng không nôn ra được, Phù An An chỉ có thể nôn khan.

Thấy bộ dạng của cô, Phó Ý Chi khẽ nhíu mày, "Cô không sao chứ?"

"Không vấn đề gì." Phù An An vặn chai nước khoáng súc miệng, môi trắng bệch, nhưng ngón tay lại nắm chặt súng, ánh mắt dán chặt vào người phía dưới.

"Anh muốn giết hết những người này sao?"

Cô vừa rồi đã đếm sơ qua không tới một trăm, tổng cộng chỉ có tám mươi bảy người.

Phó Ý Chi ngữ khí băng lãnh: “tốt nhất là một tên cũng không cho chạy thoát.”

Phù An An khẽ nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, ngón tay đặt trên cò súng hơi run run nhìn bọn họ.

Khi nhìn thấy hai cái họng súng đen ngòm lại nhô ra ngoài cửa sổ, tên cầm đầu lập tức cảm thấy không ổn. "Còn ngây ngốc làm gì, chạy mau đi!"

Đạn từ phía sau lục tục phóng tới, người đánh chú ý lên chỗ này đã chết hơn phân nửa nhưng vẫn có người chạy thoát.

Người chạy đi đương nhiên không muốn từ bỏ ý đồ, hơn nữa càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Tại sao hai người này có súng? Tại sao hai người này không bao giờ đi ra ngoài mà vẫn không bị nghẹt thở chết. Càng nghĩ thì chỉ nghỉ đến một khả năng là trong biệt thự có tồn trữ số lớn bình không khí cùng vũ khí.

Nghĩ đến đây, những người còn lại đều trở nên hưng phấn, ham muốn vật tư mà quên đi luôn những nguy hiểm.

1.38982 sec| 2392.133 kb