Editor: Trâm Rừng

Tầng dưới của biệt thự bị lựu đạn nổ ra một cái hố.

Lúc này Phó Ý Chi đang đứng trên đống đổ nát, khẩu súng anh đang cầm đã bị mất ở đâu đó, còn con dao dài trong tay anh đang rỉ máu.

Dưới chân đạp lên một đống thi thể của kẻ xông vào, bên trên quần áo rách nát dính đầy vết máu. Lặng yên đứng đó không nhúc nhích, giống như một sát thần.

"Anh Phó."

Phù An An nhìn Phó baba của cô không có việc gì liền lảo đảo xông lên ôm lấy anh. Cả người thả lỏng, thân thể bắt đầu không tự chủ được run lên. Một phần là do bị sợ , phần còn lại là bởi vì đau đớn.

"Tôi, tôi tưởng chúng ta chết chắc rồi." Trong phòng trầm mặc trong chốc lát.

“Không sao.” Thanh âm Phó Ý Chi vang lên thanh lãnh nhưng lại mang theo cảm giác an toàn vô cùng.

“Cô đã làm rất tốt.”

Phù An An ôm chặt eo của Phó Ý Chi, vùi đầu thật mạnh vào ngực anh như thể cô có thể chôn vùi sự bồn chồn và sợ hãi trong lòng mình.

Gặp được Phó Ý Chi trong game chắc chắn là điều may mắn nhất đối với cô.

Anh giống như một bức tường không thể xô ngã, anh đã nhiều lần cứu cô, giúp đỡ và ủng hộ cô rất nhiều.

Phù An An ôm Phó baba của cô và siết chặt nắm tay của mình âm thầm thề trong lòng rằng sau này cô sẽ hiếu kính anh giống như hiếu kính ông bà nội của mình.

Trái lại, Phó Ý Chi không thích ai đó đến quá gần mình, nhưng nhìn thấy Phù An An đang cố vùi đầu vào lòng của mình, anh lại cảm thấy mềm lòng. Sau một phút, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. Bỏ đi, cô dù sao cũng là con gái, có nũng nịu một chút cũng có thể tha thứ, có thể hơi phiền phức hơn bọn người Nghiêm Sâm Bác, Tô Sầm một chút cũng không sao.

Phù An An cũng không có nũng nịu quá lâu.

Sau trận chiến này, cả hai đều ít nhiều bị thương. Cánh tay và vai của Phù An An có vài chỗ bầm tím, lúc nãy cô quá căng thẳng nên không cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ nó càng ngày càng đau như dao cắt.

Phó Ý Chi cũng bị thương. Chỗ sâu nhất là phía ngoài đùi, máu trào ra ướt cả ống quần. Có thể chịu đựng đến bây giờ mà không cau mày, thực sự quá tàn nhẫn.

“Aaaa…!” Phản ứng của Phù An An lớn hơn nhiều.

Hét lên một tiếng, cô hướng về phía Phó Ý Chi đang bôi thuốc cho mình hét lớn: "Phó ca ca, nhẹ, nhẹ chút đi!”

Nhìn thấy Phù An An hoạt bát trở lại, Phó Ý Chi chỉ nói hai chữ, “chịu đựng.” Nhưng độc tác trên tay đã nhẹ hơn rất nhiều.

Phù An An dùng kéo nhỏ để cắt ống quần của Phó Ý Chi sau đó bôi thuốc cầm máu lên. Động tác nhẹ nhàng, lúc đang băng bó thì ánh mắt vô ý liếc đến địa phương không nên nhìn --- phần cuối bắp đùi có một chỗ nhô lên, một cái bao to lớn, coi như đang ở nơi đó lẳng lặng ngủ đông, cũng làm cho người ta cảm thấy e ngại. Trong lúc nhất thời không khỏi làm cô nhớ tới một ít từ ngữ kiều diễm trong tiểu thuyết.

Phù An An vội vàng dời ánh mắt, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy. Bởi vì cái gọi là chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn.

"Anh Phó, em đi lên lấy cho anh một bộ đồ nha." Phù An An vội vàng chạy lên lầu.

Phó Ý Chi vừa thay quần áo xong thì thời gian thiếu oxy cũng kéo đến. Cả hai đeo mặt nạ dưỡng khí vào và ngồi lại với nhau để thảo luận về các biện pháp đối phó tiếp theo.

Những người đó chắc chắn sẽ quay lại, thậm chí có thể đang trên đường đến đây. Bây giờ súng ống đều không dùng, biệt thự bị phá một cái lổ to như vậy, tình huống đang rất bất lợi đối với bọn họ.

Phù An An nhìn Phó Ý Chi "Anh Phó, tại sao chúng ta không chủ động tấn công. Bọn hắn tối đa còn lại chỉ khoảng hơn 300 người, hơn nữa cũng không phải ở cùng một chổ.”

Phù An An đã quan sát khi bọn họ rời đi, cô muốn chủ động tấn công vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.

"Nếu họ không ở cùng với nhau, chúng ta sẽ dọn dẹp từng nhóm người một." Phù An An nói xong nhìn về phía Phó Ý Chi.

Trong thâm tâm cô biết rằng đây chắc chắn là một ý tưởng rất mạo hiểm. Không gian chỉ có thể chứa bốn mươi chai không khí. Nếu tốc độ tiêu thụ oxy tăng lên trong quá trình vận động liên tục, bọn họ khó có thể kéo dài tới hết bảy tiếng. Chưa kể ai đó có thể vào biệt thự của hai người họ bất cứ lúc nào.

1.82565 sec| 2394.883 kb