Editor: Trâm Rừng
Cầm lên điện thoại, Phù An An xem ngày tháng. Đã gần đến lúc cô bắt đầu đi học. Vào thời điểm sinh tử được quyết định bởi trò chơi mà cô còn phải đi học, Phù An An tắt điện thoại thở dài, chuẩn bị báo cáo với Phó Ý Chi.
Còn chưa đi đến trên lầu gặp Phó ba ba đã đụng phải Nghiêm Sâm Bác. Ồ, tất cả đều giống nhau thôi.
Phù An An nói với Nghiêm Sâm Bác về kế hoạch của cô ấy.
"Đi học hả?" Nghe điều này, Nghiêm Sâm Bác sửng sốt một lúc, tâm lý của đứa trẻ không suy sụp là tốt rồi nhưng nó vẫn muốn đi học.
"An An, ngươi cảm thấy dưới tình huống hiện tại có thể đi học sao?"
"Không tốt thì cũng phải đi, nếu không bằng cấp của tôi thì phải làm sao?"
Phù An An lắc đầu, không thể bỏ học được, "Ông bà tôi đã lớn tuổi, mắc bệnh cao huyết áp, bệnh tim, v.v., không chịu được kích thích lớn như vậy."
Nghiêm Sâm Bác nghe vậy giơ lên mắt kính của mình, “vấn đề này cũng không khó giải quyết, có thể xin tạm nghĩ học là được. Những chuyện khác trước để sang một bên, chúng ta nói về chuyện huấn luyện đặc biệt của cô.”
Vừa nói, Nghiêm Sâm Bác vừa đưa cho cô vài trang giấy A4 chứa đầy các kế hoạch. Mỗi trang còn có một ít nội dung do một cây bút bổ sung, ngòi bút nhanh như cắt, dùng móc bạc vẽ sắt, nét chữ đặc biệt đẹp.
"Bởi vì căn cơ của cô tương đối kém, để thuận lợi vượt qua vòng tiếp theo, nhất định phải rèn luyện thực lực của bản thân. Đây là nội dung huấn luyện do Chương Tân Thành đặc biệt điều chỉnh theo tình huống của cô và lão đại thậm chí còn tự mình điều chỉnh một chút."
Nói xong, Nghiêm Sâm Bác đặc biệt nhìn Phù An An, đây là lần đầu tiên lão đại quan tâm đến một người nhiều như vậy.
À. Người ưu tú đều viết chữ đẹp mắt như vậy sao? Phù An An gật gật đầu. Nhưng nhìn nội dung huấn luyện dày đặc phía trên, cô hít sâu một hơi, một ngày 24 giờ, toàn là huấn luyện! Nhưng đây là lòng tốt của mọi người, Phù An An cũng không phải là người không biết tốt xấu.
"Hiểu rồi, anh Nghiêm! Tôi sẽ huấn luyện chăm chỉ, anh Nghiêm! Cám ơn anh Nghiêm !"
Nghiêm Sâm Bác nghe những lời này mỉm cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của Phù An An, "Cô không cần khách sáo như vậy, cứ coi chúng tôi như anh em bình thường là được."
Hiếm khi gặp được một cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, Nghiêm Sâm Bác thực sự rất thích Phù An An.
"Được, đi chơi đi, từ ngày mai cô phải bận rộn rồi."
"Được, cám ơn anh Nghiêm!" Phù An An cầm tờ giấy liền chạy đi.
Trong biệt thự rất lãnh đạm, cũng không có cái đồ vật gì có thể giải trí nên cô đi phòng bếp chuẩn bị một bàn điểm tâm nhỏ ngồi ở trên ghế sa lon chơi game. Loại sinh hoạt bình bình đạm đạm khoái hoạt này có thể nói là rất trân quý.
Thậm chí bên cạnh đi tới một người cô cũng không nhận ra cho tới khi bị người kia khóa cổ.
Mẹ kiếp! Phù An An nhìn tận mắt chứng kiến mình như Trình Giảo Kim bị đại tiểu thư giết chết.
“Ai vậy?!”
"Tiểu An An, cảnh giác của cô kém như thế sao mà sống sót qua được trò chơi vậy?"
Người đến là hoa hoa công tử Tô Sầm. Hình như anh ta vừa từ bên ngoài trở về, trên cổ áo vest có một vết son môi. Chắc lại đi lừa tình cảm của một cô bé đơn thuần nào đó nữa rồi.
Phù An An đẩy ra cánh tay của hắn, ghét bỏ ra mặt rồi qua loa lấy lệ mà hô một tiếng “anh Tô.”
Tô Sầm tiến lên một bước, ngồi xuống bên cạnh Phù An An, nghiêng đầu nhìn cô, "Tiểu An An hình như không thích anh Tô lắm nhỉ?."
“Ha ha ha.” Phù An An cười khan một tiếng, ngay thẳng đến như vậy làm cho cô không biết trả lời thế nào luôn.
Đơn giản cầm đồ ăn vặt lên, "Anh Tô, ăn chút bánh bích quy đi."
Tô Sầm híp mắt nhìn, tùy ý cầm lấy một khối bánh cũng không nói thẳng ra tính toán trong lòng của cô.
"Nghe nói lần này Tiểu An An cùng Phó gia thông quan, chúng ta cùng nhau trò chuyện đi, cô cảm thấy thế nào?"
Cô còn có thể cảm thấy gì nữa, đó là tư thế ôm đùi ngày càng thành thạo chứ sao. Phù An An điều khiển trò chơi trong tay, cũng không ngẩng đầu nói, “Anh Phó rất mạnh, ở cùng một chỗ với anh ấy, tôi đã học tập được rất nhiều thứ!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo