Editor: Trâm Rừng
Cảm giác này khiến anh nhớ đến một đứa con ba tuổi của một người cấp dưới hai năm trước, mềm mềm cứ như nắm bánh nếp trắng trẻo mũm mỉm.
Đột nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ gì làm Phó Ý Chi hơi sững sờ, lập tức cười nhạo một tiếng, khôi phục thần thái lạnh lùng như mọi ngày.
Thời gian ngạt thở về đêm kéo dài thêm sáu giờ.
Phù An An bị ngạt thở và tỉnh dậy nhiều lần. Phó baba giống như là một người đàn ông vô cảm, không thể chăm sóc người khác một chút nào, còn phải cảm ơn Trời vì anh đã không rút mặt nạ dưỡng khí của cô ra kìa.
Ngay cả khi Phù An An nhìn anh với đôi mắt nhỏ u oán trong một thời gian dài thì điều đó vẫn không thể khiến Phó baba cảm thấy tội lỗi và hối hận.
May mắn thay, hôm nay vẫn là một ngày bình yên.
Phù An An trong miệng khẽ ngâm nga hát, tâm tình không tệ đem ngày thứ hai mươi sáu xóa bỏ, khoảng cách kết thúc trò chơi lại ngắn thêm một ngày nữa. Chỉ còn ba ngày cuối cùng.
Phù An An nhìn bầu trời đã tối đen của trấn nhỏ suy ngẫm, sau lưng truyền đến âm thanh của Phó Ý Chi “đi ngủ đi.”
Phù An An nghe thấy lời này thì sửng sốt rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ bên cạnh, "Anh Phó, anh không nghỉ ngơi sao?"
Bây giờ mới có hai tiếng đồng hồ.
"Ừm." Phó Ý Chi ngồi xuống, ánh mắt tỉnh táo.
Oa ờ! Phù An An cũng không già mồm cãi láo, vô cùng cao hứng mà cởi xuống giày, tiến vào bên trong chăn của mình. Trước khi ngủ còn cố ý kiểm tra một chút mặt nạ dưỡng khí của mình có bị lệch ra hay không rồi mới mãn nguyện nhắm mắt lại.
Ánh mắt Phó Ý Chi nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt có chút mập mạp của Phù An An, sau đó vươn tay nhéo hai cái.
Phù An An đang bị cơn buồn ngủ vây quanh mở mắt ra nhìn về phía anh "Anh Phó, anh đang làm gì vậy?"
Phó Ý Chi bị bắt tại trận vẫn thần sắc thản nhiên, khí thế hùng hồn nói “bóp một cái thì thế nào?”
"Không có gì." Phù An An suy nghĩ một chút, còn tùy ý bổ sung một câu nịnh nọt: "Bị anh nhéo một cái là phúc khí của tôi sao?"
"Ừm." Một người dám nói, một người dám tin.
Phó Ý Chi rút ngón tay ra, "Ngủ đi."
Có thể là gần đây anh Phó chịu quá nhiều áp lực nên muốn tìm thứ gì đó mềm mại để bóp bóp giải tỏa áp lực. Cô cũng đã làm như vậy trong vòng đầu tiên của trò chơi. Lần sau sẽ tặng cho anh Phó một quả cầu mềm dùng để giảm áp lực đi. Phù An An nghĩ thầm trong lòng rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi giây phút nghẹt thở kết thúc, Phù An An mới được Phó Ý Chi đánh thức. Ngoài biệt thự, trời đã rạng sáng, một chút ánh nắng lọt qua khe hở trên những tấm ván gỗ.
Cô ngủ quên mất rồi!
Phù An An lập tức ngồi dậy “Anh Phó......”
Phó Ý Chi: “suỵt…” Thần sắc của anh rất nghiêm trọng.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói. “ừ, chỗ này rất tốt!”
“Đại ca, đây là chỗ mà ta cùng lão Vương đã lựa tới lựa đi rất nhiều lần đương nhiên không tệ rồi.” Một giọng nói nịnh nọt khác vang lên, “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, hai ngày nay không có người ra vào, tuyệt đối không có người ở. Tôi thấy mọi thứ đều được phòng thủ rất chặt chẽ, đây không phải là căn cứ tốt nhất cho chúng ta sao?"
Phía dưới tiếng nói rất ngông cuồng. Bất quá bọn họ đem theo cả trăm người nên có thể không ngông cuồng sao.
Phù An An ghé sát vào cửa sổ nhìn xuống một đám người vây quanh cửa. Oh SHIT.
Phù An An luôn biết biệt thự của bọn họ tạo hình có chút nổi bật, bị người khác chú ý tới là chuyện sớm hay muộn. Chuyện gì nên tới sớm muộn cũng không thể chạy thoát được.
Người ngoài cửa lấy ra đủ loại dụng cụ bắt đầu cạy khóa cửa.
Phù An An đứng trước cửa sổ, lấy hết vũ khí ra và lắp ráp một khẩu súng trường tự động với 45 viên đạn với vẻ mặt bình tĩnh.
Ngay sau đó, cô đẩy cánh cửa sổ duy nhất không bịt kín chỉa súng ra ngoài và hét lên: "Nghe này, những người bên ngoài, lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ không nương tay với các người!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo