Editor: Trâm Rừng

Lúc này Từ Thiên cũng đã trở lại.

Phù An An nhìn đứng lên ngoan ngoãn hô một tiếng Từ ca. Lão đại công nghệ sửng sốt có vẻ như cũng không giỏi giao tiếp, anh ta cười với Phù An An nói "Tôi đã về" rồi vùi đầu vào máy tính.

Ba người ngồi trên sô pha, một người làm việc trên máy tính, một người chơi game, điều này khiến Tô Sầm rất nhàm chán.

“Chương Tân Thành đâu?” Tô Sầm mở miệng hỏi.

Phù An An cũng rời mắt khỏi trò chơi, đúng vậy, cô tỉnh lâu như vậy rồi, vẫn chưa thấy Chương sư phó đâu.

"Đã vào trò chơi." Từ Thiên trả lời rồi đột nhiên phát hiện mình tựa hồ tìm được đề tài nói chuyện, "Đúng rồi An An, vòng chơi lần này của em có ổn không?"

"Cũng rất tốt, có anh Phó xử lý, cũng không quá khó." Phù An trả lời.

"Ừm, vậy thì tốt rồi, trò chơi đều là giả, không nên bị chúng nó ảnh hưởng."

Từ Thiên nói xong còn bổ sung: "Nếu cảm thấy không khỏe, có thể tới chỗ tôi, tôi biết một bác sĩ tâm lý rất giỏi."

“WOW, ngươi còn có bác sĩ tâm lý riêng sao?” Tô Sầm ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, “nhìn không ra nha lão Từ.”

“Cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi .”

Từ Thiên lườm hắn một cái, “Tô Đại Cường, ngươi nói chuyện cho đàng hoàng đi.” Nghe vậy Tô Sầm liền ngậm miệng.

Phù An An bất ngờ liếc nhìn anh ta, trong sự bàng hoàng cảm thấy rằng anh Từ dường như đang nắm giữ bím tóc của Tô Sầm. Thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Tô Sầm chú ý tới ánh mắt nguy hiểm của Phù An An, "Tiểu An An, đừng lại gần Hứa lão gia, hắn không tốt chút nào."

Phù An An gật đầu, vẻ mặt có học nói: "Anh Đại Cường, em biết ai tốt ai xấu."

Tô Sầm:...... Từ Thiên yên lặng đưa ra ngón tay cái.

--

“Đều ở đây hả.” Lúc này Nghiêm Sâm Bác tiến vào, liếc mắt nhìn hai người, “Tân Thành tiến vào trò chơi hồi buổi chiều, còn không biết lúc nào có thể đi ra, hai người các ngươi, người nào chịu trách nhiệm huấn luyện ngày mai của An An?”

Thời gian trò chơi không có cố định. Một số vòng có thể là một hoặc hai giờ, nhưng nhìn chung là nửa ngày hoặc cả ngày.

“Ta tới huấn luyện cho.”

Tô Sầm cười nói: "Tiểu An An có lẽ là hiểu lầm ta, chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để nghiêm túc tìm hiểu đối phương, cùng nhau thân thiết với nhau hơn."

Phù An An miễn cưỡng giả vờ cười, “Hay là thôi đi, tôi không dám làm phiền Đại Cường Ca đâu.”

Đại Cường Ca...... Nghiêm Sâm Bác có ánh mắt chế giễu sau lớp kính.

Tô Sầm cầm lấy biện pháp huấn luyện của Phù An An như đang xác nhận nó, "Thời khóa biểu huấn luyện của Tiểu An An phải không? Ngày mai tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."

Phù An An cảm giác hắn đang dùng sức đặc biệt nhấn mạnh hai từ “dạy bảo”. Cô không biết tại sao đột nhiên cảm thấy khủng hoảng.

"Anh Tô, anh đừng làm như vậy nha, tôi chỉ là nói đùa mà thôi." Phù An An vô cùng tôn kính nói.

Tô Sầm: "Không sao đâu, anh Đại Cường không ngại đâu, anh chỉ muốn em cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà anh dành cho em thôi O(∩_∩)O."

Đại Cường Ca nói được thì làm được. Vào ngày thứ hai, sân huấn luyện tràn ngập tiếng hét như giết một con heo của Phù An An.

"Tô ca ca, tôi sai rồi!"

"Tô ca ca, anh là tuyệt nhất, anh đẹp trai nhất, còn có cái đầu nhỏ thông minh nhất."

"Tô ca ca, anh là người mạnh nhất vũ trụ, cầu xin anh nghỉ ngơi một chút đi!"

Trước đây, cô quá ngông cuồng rồi, cô không thể đắc tội bất kỳ người anh lớn nào trong biệt thự, cách huấn luyện của Tô Sầm còn tàn nhẫn hơn cả sư phụ Chương.

Lúc này, Phó Ý Chi đang ở tầng sáu nghe Nghiêm Sâm Bác báo cáo công tác.

Tiếng la hét bên ngoài khiến căn phòng yên lặng một lúc, Nghiêm Sâm Bác liếc nhìn hai người ở tầng dưới

"Lão đại, có cần tôi nhắc nhở Tô Sầm một chút không?"

1.67183 sec| 2411.531 kb