Editor: Trâm Rừng
Phó Ý Chi khẽ mím môi mỏng, trong giọng nói lộ ra một tia tức giận: "Ý của cô là nếu có nam nhân khác mà gặp phải tình huống này cũng không sao hả?" Làm sao một cô gái trẻ có thể ngủ chung với một người đàn ông trưởng thành.
"Nghĩ đẹp!" Phù An An nghe vậy lập tức lắc đầu.
Phó Ý Chi thấy vậy lông mày khẽ buông lỏng, biết phân biệt tốt xấu là được rồi.
"Nếu là người khác, giường lớn nhất định là của tôi!" Cũng chỉ có Phó ba ba mới đáng giá làm cho cô ngủ dưới đất.
Nước đổ đầu vịt! Phó Ý Chi dường như có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng - cô chỉ biết ăn cơm chứ không có phát triển não.
Tại sao đột nhiên anh lại tức giận? Tại vì cô vuốt mông ngựa không đúng chỗ sao? Bất quá cái này không quan trọng. Phù An An sờ lên cằm của mình, tiếp đó đem Phó ba ba đang tức giận ném ra sau ót. Đặng đặng đặng chạy về gian phòng của mình, cô vẫn còn đồ vật không có đem qua đây.
Cánh đồng hoa, thị trấn nhỏ, ngày hai mươi sáu.
Trời vừa rạng sáng. Hai người đều mang lên bình không khí. Thời gian ngạt thở càng lúc càng dài, họ không còn sức lực để cứng gắn vượt qua nữa. Nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi.
Phù An An lấy lịch trình mà cô đã sắp xếp ra đánh dấu vào ô nhỏ ở phía sau.
"Phó ca, dựa theo kế hoạch bên trên, ba canh giờ đầu tôi trực đêm, anh đi ngủ đi."
Phù An An quan tâm nói và tự cảm thấy rằng cô thực sự là một chiếc áo bông tri kỷ.
Phó Ý Chi liếc nhìn cô nhắm mắt lại một cách vô cảm.
Phù An An đem một chiếc ghế dài nhỏ đặt nó cạnh cửa sổ. Camera chạy bằng cơm theo dõi các chuyển động xung quanh biệt thự và thỉnh thoảng kiểm tra xem mặt nạ thở Oxy của Phó Ý Chi có bị rơi ra hay không.
Sau khi Phù An An quay lại nhìn mình lần thứ ba, Phó Ý Chi đã mở mắt ra vì không chịu nổi nữa. “Quay chỗ khác.”
Phù An An: "Hả?"
Phó Ý Chi nhéo nhéo lông mày: "Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang nghỉ ngơi."
"Tôi không phải đang chú ý đến mặt nạ dưỡng khí của anh sao?"
Phù An An lắc đầu, “Vào thời điểm này tại sao anh cũng cần nhiều yêu cầu như vậy? Quen thuộc là tốt rồi!” Vừa nói cô vừa lấy chiếc khăn bịt mắt đặt cạnh gối của cô ra.
"Đây, tôi sẽ cho anh mượn bịt mắt Snoopy của tôi."
Phù An An vừa nói chuyện vừa đem bịt mắt tròng lên đầu Phó Ý Chi, che khuất đi cặp mắt không giận mà uy nghiêm lại dị thường xinh đẹp trong mắt thường nhân kia.
“Anh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng thì sẽ chìm vào giấc ngủ thôi. Tôi vẫn đang chờ anh thay đổi ca sau ba giờ nữa.”
Trước mắt đen kịt một màu, Phó Ý Chi cảm giác có chút đau đầu. Chuẩn bị giật xuống miếng vải trước mắt, ngón tay vừa nâng lên lại đột nhiên ngừng lại. Thôi không tín toán với cô nữa.
Phó Ý Chi nhắm nghiền hai mắt âm thầm nghĩ suy nghĩ mọi việc.
Một mùi cam chanh thoang thoảng thoang thoảng nơi chóp mũi, thoáng chốc anh đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Phó Ý Chi luôn là một người có giấc ngủ chập chờn, trong khoảng thời gian này, anh vẫn có thể cảm nhận được động tác của người bên cạnh đang cẩn thận thay bình khí cho mình.
Trong mơ hồ, khóe miệng của Phó Ý Chi hơi hơi cong lên, cảm thấy có một tiểu tùy tùng quan tâm như vậy cũng rất tốt.
Ba giờ trôi qua. Bên ngoài phòng hết thảy bình thường. Lúc này, Phù An An đã buồn ngủ đến mức đầu óc tê liệt, cô đẩy đẩy Phó Ý Chi đang ở trên giường một cách máy móc.
"Anh Phó, anh Phó dậy đi. Đến giờ anh gác đêm rồi.”
Nghe thấy Phù An An nói như vậy, Phó Ý Chi lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Phù An An mắt nhắm mắt mở như một con cú, có chút buồn cười.
Trên mặt béo béo trông như đang ngậm một hạt đường.
Phó Ý Chi đưa tay lên nhéo nhéo.
Phù An An buồn ngủ đến mức mất hết tinh thần và sức lực để anh tùy ý nhéo nhéo hai cái, vứt bỏ dép lê nằm xuống nệm đã trải ra trên đất.
Đầu vừa đặt lên trên gối trong một giây đã ngủ thiếp đi. Kỹ năng ngủ mạnh mẽ như vậy khiến Phó Ý Chi vừa đứng lên phải quay lại nhìn, sau đó anh nhìn vào mấy ngón tay của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo