Editor: Trâm Rừng
Thị trấn nhỏ đã không còn người già yếu, bệnh tật hay tàn tật, chỉ còn lại rất ít trẻ em và phụ nữ. Bây giờ chỉ có những thanh niên trẻ và khỏe còn sống.
Và trong lòng họ rất rõ ràng, trong lớp vỏ bọc đổ vỡ này, sống thêm một ngày và sống ít một ngày mới khác nhau mà thôi.
Họ đã kêu cứu, tự cứu mình, phản kháng và thậm chí là đập phá đồn cảnh sát. Và cuối cùng không có ai trong số họ có thể thay đổi tình hình hiện tại. Nếu bản thân không thoát ra khỏi bóng tối, họ sẽ chết đi trong im lặng. Có người lựa chọn cái chết theo cách mà họ cho là dễ dàng nhất.
Có người bắt đầu phóng túng bản thân, xem hôm nay như một ngày vui vẻ cuối cùng. Bọn hắn không còn tiếp tục tìm nhiên liệu dầu nữa mà bắt đầu phá phách cướp bóc. Đem tiệm vàng đập ra, đem vàng bạc bên trong ném chơi, dùng sức giẫm, ném vào trong nước. Xông vào ngân hàng, đem tất cả tiền mặt chất đống sau đó châm một mồi lửa thêu đốt hết.
Đạp nát ven đường ô tô.
Điên cuồng làm xx......
Còn có người bắt đầu điên cuồng phát tiết, trả thù bằng cách đem rượu cồn trong tiệm cơm chứa vào trong bình sau đó nhóm lửa ném tới trong đám người, trong phòng để phóng hỏa.
Còn có người cầm súng lục đi khắp nơi giết người, ngẫu nhiên còn có người ôm trái lựu đạn đi đến gần vách tường trong suốt tự nổ bản thân. Máu thịt bắn tung tóe trên bức tường nhưng mái vòm không có vì vậy rung chuyển một chút.
Bên ngoài những người bình thường, các phương tiện truyền thông đã biến mất không dấu vết. Quân đội đứng cách đó hai trăm thước, không có mệnh lệnh không được tới gần, chỉ có thể nhìn thấy một đóa huyết hoa yên lặng từ vòm trời bắn tung tóe.
Phù An An nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở trên tấm ván. Khói dày đặc bay tứ phía, đủ loại súng ống cùng tiếng nổ liên tiếp vang lên. Chỉ trong một ngày, số lượng người trong thị trấn nhỏ chỉ có khoảng một nghìn người, đã ít đi hai phần ba!
Cánh đồng hoa, thị trấn nhỏ, ngày hai mươi lăm.
Thiếu Oxy kéo dài trong 5 giờ vào ban đêm và 5 giờ vào ban ngày.
Kẻ không có khả năng đã chết, kẻ có năng lực tầm thường đã chết, kẻ yếu đuối về tinh thần đều đã chết.
Có lẽ bởi vì dân số đã nhỏ hơn nên số lượng người chết ở thị trấn nhỏ ngày hôm nay đã giảm đi rất nhiều. Hàng ngàn người còn lại bắt đầu cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất để sinh tồn.
--
Phù An An đang ngồi xổm trong biệt thự, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra mỗi ngày cô đều rất căng thẳng.
Dưới lầu không thiếu người sống sót, nếu thật sự có người nảy ra ý tưởng vào cướp biệt thự, bọn họ nhân lực có hạn, của cải đều ở chỗ này, chuyện này thật sự rất khó giải quyết.
Phù An An đem lo nghĩ của chính mình nói cho Phó Ý Chi.
Nghe vậy Phó Ý Chi hơi hơi hé miệng, “chứ bây giờ cô chuẩn bị làm sao?”
“Hay là hai chúng ta thay phiên nhau làm việc đi.” Phù An An nghiêm túc nói.
“Đầu tiên là bơm hơi không khí. Bây giờ chúng ta làm việc này thạnh thạo rồi nên tốc độ đã rất nhanh, một người là có thể làm được. Mấy ngày nay nhất định phải có người canh gác trên lầu."
Phó Ý Chi khẽ gật đầu, "Tiếp tục."
Phù An An lập tức nói: "Thứ hai là thời gian nghỉ ngơi, nếu một người ngủ, người kia nhất định phải thức. Một là đề phòng tử vong do thiếu ôxy trong lúc ngủ, hai là làm nhiệm vụ canh gác, ngăn chặn người đột nhập vào sân”.
Cả hai điều này đều rất quan trọng. Một lần trước đó, cô đã tháo mặt nạ dưỡng khí khi đang ngủ và suýt chết ngạt.
Phó Ý Chi: “có thể.”
Với sự chấp thuận của đại ca, Phù An An đã có mục tiêu trong thời gian tới.
"Được, bây giờ tôi sẽ lập thời gian biểu phân chia công việc giữa hai chúng ta." Nói xong, Phù An An vội vàng rời đi.
Nửa giờ sau, Phó Ý Chi nhìn xem Phù An An đưa cho hắn một trang thời gian biểu, sau lưng cô còn kéo theo chăn bông. Phó Ý Chi tiếp nhận tờ giấy rồi nhìn qua "Cô đang làm gì đấy?"
“Nằm ra đất nghỉ đó.” Phù An An vểnh cái mông lên bắt đầu trải chăn.
"Anh Phó, vì để có làm việc một cách tốt nhất, tất nhiên chúng ta phải ở cùng nhau để có thể dễ dàng thay ca. Sao có thể đặt đồng hồ báo thức mỗi khi nghỉ ngơi và đi đi lại lại giữa hai phòng trong nửa tiếng được đúng không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo