Editor: Trâm Rừng

Thị trấn nhỏ Cánh đồng hoa, sáng sớm ngày thứ 20

Mới sáng sớm nhưng bên ngoài cục cảnh sát đã bị bao vây bởi rất nhiều người. Bây giờ, mọi người không còn xếp hàng để bơm đầy bình khí nén nữa mà cảnh giác chia ra nhiều tiểu đội nhỏ. Mọi người trong tiểu đội đều có vẻ mặt đờ đẫn, luôn cảnh giác với những người xung quanh. Nhân viên cảnh sát cũng giống như thế. Súng trong tay họ đều đã lên đạn, một khi phát hiện có gì bất thường, họ sẽ lập tức nổ súng không chút do dự.

Thị trấn nhỏ với tiếng chim hót và hoa thơm ban đầu dường như đã trở thành một nhà tù vào lúc này không hay. Những người còn lại thì đang sống trong sợ hãi hoặc đắm chìm trong tội ác để kéo dài hơi tàn.

Mà cục cảnh sát giống như là một tờ giấy thật mỏng, duy trì một tia thể diện cuối cùng của cư dân thị trấn với tư cách là những con người.

Cánh đồng hoa tiểu trấn ngày thứ hai mươi, giữa trưa 11: 55

Mặt trời mùa hè nóng nực, bởi vì có mái vòm mà nhiệt độ trong thị trấn cao hơn trước hai hoặc ba độ.Tại thời điểm này, vẫn còn rất nhiều nhóm đang chờ đợi được bơm hơi.

Mọi người mồ hôi đầm đìa, không màng ăn trưa mà mang theo bánh quy và nước khoáng để ăn cho đỡ đói.

“Chỉ có mấy ngàn người thôi mà tại sao lại xếp hàng chờ lâu như vậy.” Một người đàn ông nhỏ giọng nói với bạn đồng hành.

"Người ít hơn, nhưng vẫn có nhiều bình khí như vậy, chúng ta có thể tránh được việc xếp hàng dài như vậy không?" Người bạn đồng hành trả lời rồi lại nhìn hàng dài người trước mặt.

"Có vẻ như chúng ta phải đợi đến chiều mới đến lượt mình." Lời vừa dứt, người đàn ông đột nhiên ho khan một tiếng, giống như con cá bị mất nước, mắt mở to hết cỡ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được. Cùng lúc đó, tiếng ho lần lượt phát ra từ khu vực xung quanh -- 12:00 trưa, thời gian thiếu oxy bắt ngờ ập đến!

Tất cả mọi người đều không có một chút phòng bị nào. Những người bên cạnh còn bình không khí thì vẫn còn sống được, những người không còn bình khí nào thì khó lòng mà chịu đựng qua được.

Sự bất ngờ này khiến mọi người trở tay không kịp, thậm chí còn khiến những người đang xếp hàng chờ ở đồn cảnh sát phát điên. Mọi người tuyệt vọng chen lấn về phía trước, cố gắng muốn lấp đầy bình khí của họ bằng máy nén không khí.

Cho đến khi có người hét lên: "Các người đều ngu ngốc sao? Bây giờ có bơm kịp khí nén không?" Lúc này đám người bừng tỉnh hiểu ra, tất cả đều bắt đầu tranh đoạt những bình khí nén còn oxy của những người ở phía sau chưa rời đi.

Cục cảnh sát nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn, mà các nhân viên cảnh sát lại ốc còn không mang nổi mình ốc.

Một tiếng! Trong biệt thự, Phù An An tháo bình khí ra bắt đầu ghi chép. Tối hôm qua cô còn đang suy nghĩ thời gian thiếu dưỡng khí tại sao còn chưa tăng lên theo cấp số nhân nữa thì ra là cái trò chơi chó này nó đang đặt một cái bẫy chờ sẵn ở đây.

Mọi người đặt tất cả sự cảnh giác của họ vào ban đêm và không bao giờ nghĩ nó lại ập đến đột ngột vào ban ngày như thế này. Mà việc thiếu oxy vào ban ngày này có thể giết chết 1/3 số người không chuẩn bị kịp.

"Anh Phó, mấy ngày nay anh không được hành động một mình."

Phù An An nghiêm túc nói, ai biết trò chơi ma quái này sẽ thay đổi thường xuyên hay vụn vặt tăng dần thời gian nghẹt thở.

Phó Ý Chi không giống cô có đạo cụ không gian có thể luôn mang theo bình khí nén bên người. Vừa rồi cô mới làm cơm xong được một nửa, đột nhiên bị ngạt thở, cô liền đeo lên bình dưỡng khí nhanh chóng chạy tới chỗ Phó ba ba để đưa bình dưỡng khí cho anh.

Phó Ý Chi mới không có bị gì, nhưng nếu cô đến chậm một chút nữa thì gia đình anh đã người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.

Phó Ý Chi mắt nhìn Phù An An, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Mặc dù anh ta không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Phù An An cảm thấy rằng anh đang có một tâm trạng khá tốt. Nhặt được tiền rồi hả? Đang muốn hỏi ra miệng thì đột nhiên cô nhớ tới cô chưa có tắt bình gas ở dưới lầu.

“Ôi chết rồi!” Phù An An kinh hô một tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu.

Phó Ý Chi rời mắt khỏi cuốn sổ của Phù An An rồi liếc nhìn bóng lưng của người đang vội vã chạy xuống lầu.

“Mơ mơ màng màng, ngu ngu ngốc ngốc.”

Vì sự kiện ngạt thở nên mãi đến 13h chiều họ mới được ăn cơm trưa.

Phù An An lại bị Phó Ý Chi lôi ra lệnh huấn luyện kỹ năng leo trèo hết lần này đến lần khác cho đến khi bầu trời bên ngoài trở nên tối đen.

"Anh Phó."

Phù An An đếm các bình khí của họ trong khi nghỉ ngơi, hơi lo lắng hỏi: "Khi nào thì chúng ta mới hành động? Chỉ còn lại có 30 bình khí."

Nếu lại qua thêm một ngày nữa thì chỉ còn lại mười mấy bình thôi

0.12100 sec| 2390.305 kb