Editor: Trâm Rừng

Dưới lầu của đồn cảnh sát.

Cái sân ban ngày được dùng để xếp cho những chiếc bình bơm khí nén giờ đây đã chất đầy xác chết.

Có bạo dân, cũng có nhân viên cảnh sát. Điểm chung lớn nhất của những xác chết này là đều không có bình khí.

Những bình khí đó đã bị người sống trong hỗn loạn lấy đi, thi thể đều bị phơi bày trong không khí thiếu dưỡng khí.

“Đi nhanh.”

Phó Ý Chi túm lấy cổ áo sau lưng cô, tăng nhanh tốc độ, hai người trèo qua hàng rào. Đột nhiên, một giọng nói từ dưới tòa nhà đồn cảnh sát truyền đến: "Anh ơi, ở đó còn có hai người nữa!"

Phù An An nghe vậy nhìn sang, cơ thể lập tức căng cứng.

Ai ngờ người bị gọi chỉ là tùy ý nhìn bọn họ một cái, thấy hai người là một cái trứng nghèo không có gì ngoài một cái bình dưỡng khí thì thu hồi tầm mắt.

“Quan tâm nhiều như thế làm gì, nhanh đi cướp máy nén khí!” Không có vật gì trân quý bằng máy nén không khí trước mặt.

Sau khi rời đồn cảnh sát, Phó Ý Chi và Phù An An nhanh chóng đi vòng quanh thị trấn. Trong trấn nhỏ, phòng ốc đã bị phá tan tành càng ngày càng nhiều hơn với lúc ban đầu họ đến. Những kẻ liều mạng không cướp được bình không khí đã chết. Những người còn bình không khí để sống nhưng không đủ duy trì cho đến thời khắc kết thúc còn đang điên cuồng cướp bóc. Khắp nơi đều là người mang theo bình không khí đi cướp bóc, Phù An An cùng Phó Ý Chi một đường đi được nhanh chóng, không muốn gây nên sự chú ý quá lớn đối với bọn họ.

Trên đường đi, họ tìm thấy một căn phòng còn nguyên cánh cửa, cả hai vội vã bước vào. Lúc này đã hơn 20 phút kể từ khi bắt đầu thời khắc thiếu oxy, vận động vất vả khiến lượng bình khí tiêu thụ trở nên rất nhanh, ngưỡng bình khí của cả hai người đều chuyển sang màu đỏ. Phù An An nhanh chóng lấy ra hai bình khí mới và thay thế bình cũ.

Hai người thay bình khí, vừa mới cất bình khí đã qua sử dụng đi, cánh cửa liền bị một cái rìu bổ ra. Trước cửa là bốn người đàn ông cường tráng, nhìn Phó Ý Chi và Phù An An trong phòng mỉm cười nói

“Lão tử đã nói là có hai con dê béo hai chân đi vào mà, xem bình không khí của bọn họ đều còn mới và đầy kìa.”

Vừa nói, người đàn ông đi trước vừa chĩa chiếc rìu chữa cháy trong tay về phía hai người họ,

"Tháo bình khí xuống đi, ta tâm tình rất tốt, để cho ngươi sống thêm mấy phút đồng hồ."

Phù An An và Phó Ý Chi nhìn nhau nhấc chiếc bàn trước mặt lên hất về phía ba người bọn họ. Ba người này chỉ là người hơi có chút thực lực, dựa vào việc giết một vài người độc thân thì đã cho là mình rất mạnh rồi.

Trên thực tế, một mình Phù An An cũng hạ gục một người bằng tay không.

"Cởi bình không khí ra, giờ nó là của chúng tôi."

Thân phận của hai bên nhanh chóng bị thay đổi, Phù An An cướp đi bình dưỡng khí mà bọn hắn cướp được từ chỗ khác sau đó nhanh chóng rời đi cùng Phó Ý Chi.

Với ba bình khí nhàn rỗi quá dễ gây chú ý, Phù An An tìm một góc khuất cất chúng đi, nhân tiện lấy vũ khí lạnh mà Phó Ý Chi nhờ cô mang ra — hai con Đường đao. Hai con đao này cũng là lần trước Phó Ý Chi đi ra ngoài mang về.

Nó dài một mét, lưỡi đao như trăng lưỡi liềm, đen nhánh và sắc bén, nhìn có vẻ đặc biệt uy hiếp. Trọng lượng cũng rất lớn, một con dao nặng ít nhất ba mươi cân,

Phó Ý Chi cầm nó bằng một tay mà bước đi như gió, trong khi Phù An An cõng nó một cách mệt mỏi gần chết. Bất quá có vũ khí, quả thật có chút lực uy hiếp. Rất nhiều người sẽ âm thầm tính toán trong lòng, liều mạng chỉ vì đoạt lấy hai bình khí, cảm thấy không đáng, thật sự đi đường vòng.

Nhưng lúc này, bọn họ không có lập tức quay lại biệt thự.

Phó Ý Chi dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Sau khi đi một nửa thị trấn, Phó Ý Chi đưa Phù An An đến một sân nhỏ nơi cửa được mở và có vẻ như đã bị cướp phá. Bên trong thậm chí không có một cái chai nhựa, cũng không biết trước sau đã có bao nhiêu người tới đây. Nghèo đến nỗi bọn cướp cũng không thèm liếc mắt nhìn tới.

“Anh Phó, chúng ta tới chỗ này làm gì?”

Phù An An khiêng đao lớn hỏi, một bên cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.

Hai người tiến vào gian phòng phía sau, hình như là phòng làm việc của chủ nhân căn nhà, lúc này sách vở tùy ý vung vãi trên mặt đất.

Phó Ý Chi nhảy qua những cuốn sách trên sàn và đi thẳng đến giá sách, lách cách một tiếng, giá sách được kéo ra để lộ ra đồ vật bên trong.

1.01689 sec| 2390.383 kb