Editor: Trâm Rừng

Nhìn vách tường trắng tinh trên thực tế lại che dấu một cánh cửa ngầm ở phía sau.

Phó Ý Chi đem cánh cửa bí mật đẩy ra, bên trong là một gian phòng không lớn lắm. Bật đèn pin soi vào trong phòng, vật dụng trong phòng rất đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và chiếc giá sách kê bên cạnh.

Mà trên mặt đất thì chất đống thật nhiều dầu nhiên liệu dùng cho máy phát điện.

“Oa!” Phù An An trợn mắt hốc mồm, "Phó ca ca, anh lấy đâu ra nhiều nhiên liệu như vậy?"

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phó Ý Chi yêu cầu cô dọn dẹp không gian.

Phó Ý Chi: " Tình cờ phát hiện một điểm tài nguyên."

Phù An An nhanh chóng đem xăng trên mặt đất thu vào, xăng tràn đầy không gian còn dư lại, thậm chí còn dư ra thêm mấy thùng. Đống này cộng thêm với số lượng mà bọn họ tích trữ trước đó hoàn toàn đủ dùng cho mấy ngày cuối cùng này rồi.

Thời gian hiện tại là 1:46, việc di chuyển nhanh khiến mức tiêu thụ oxy của họ cao hơn bình thường rất nhiều.

Vừa vặn đang ở trong tối phòng, hai người lại thay bình không khí một lần nữa. Tính từ bây giờ, bọn họ còn có thể dùng khoảng 40 phút khí oxy.

Khoảng cách từ căn nhà này đến biệt thự ước chừng bốn mươi phút. Thời gian tương đối gấp gáp, hai người đều ăn ý tăng nhanh tốc độ. Dọc theo đường đi còn gặp gỡ mấy vụ ăn cướp, chỉ kém một chút bọn họ cũng bị kéo vào chung vui. Cuối cùng, trước khi dưỡng khí gần như cạn kiệt, họ đã trở về biệt thự bình yên vô sự.

Sau khi hai người thay bình khí mới, nhẹ nhàng ngồi xuống lầu yên lặng chờ giây phút nghẹt thở qua đi.

Ngay sau đó Phù An An bắt đầu sắp xếp vật tư của bọn họ. Bao gồm cả việc cướp bóc từ bọn cướp, giờ hai người có tổng cộng tám mươi mốt bình khí. Trong số đó có 16 cái đầy và 65 cái trống.

Nhưng bây giờ họ có một máy nén khí, những chai rỗng này sớm muộn gì cũng sẽ được lấp đầy.

Phù An An luôn có tâm trạng căng thẳng bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Mà bên ngoài biệt thự. Đồn cảnh sát bị tấn công, tất cả máy nén khí bị mất, thị trấn vốn không yên bình chút nào giờ đã hoàn toàn sôi trào.

Ngay cả những người ban đầu trốn trong nhà sau đó cũng đã nhận ra điều đó. Đồn cảnh sát không còn nữa, cho dù chúng tôi có sống sót đến hôm nay, ngày mai sẽ bổ sung bình khí ở đâu? Nếu mọi người muốn sống, không khí chính là chìa khóa!

Bây giờ trong cục diện này, cmn ai có thể lấy máy nén không khí, thì người đó chính là vua.

Trong vòng một đêm.

Thị trấn nhỏ ban đầu vốn đã rất phức tạp mà bây giờ một số tổ chức nhỏ có lên quan mật thiết đã trải qua vô số lần thay đổi quyền lực.

Các tổ chức liên tục phân chia, xé rách và hợp nhất để tạo ra các tổ chức mới.

Đêm nay không ai ngủ được. Giây phút ngạt thở qua đi, mọi người đặt bình dưỡng khí xuống, thứ đọng lại nơi chóp mũi chỉ là mùi tanh của rỉ sắt. Cư dân thị trấn may mắn còn sống sót đã thiếu đi gần một nửa, những người còn lại cũng vì máy nén không khí mà tạm thời bị chia cắt làm bốn cái tổ chức lớn.

Mười ngày cuối cùng của vòng chơi Dưới Bầu trời, thời điểm vừa mới bắt đầu thì nó đã kéo xuống khúc dạo đầu tàn khốc.

Những con phố sầm uất một thời giờ thưa thớt người qua lại. Nơi từng là nơi nghỉ mát của chim hót và hoa thơm đã trở thành nơi chôn cất của vô số người. Những cây thông, cây bách và cây thường xanh, giờ trên cành chỉ còn rủ xuống một vài chiếc lá, hoa và cây đã héo từ lâu, màu vàng trơ trụi phủ một lớp màu xám chết chóc lên thị trấn.

Cả thị trấn ngập trong mùi hôi thối.

Lạch cạch --

Một người đàn ông với bộ râu chưa cạo đá tung đống lá dưới chân nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt rũ xuống. Lúc này có một người đang đi tới ở phía trước. Khoảng cách giữa hai người chừng một mét, người đàn ông bất ngờ xông vào với tuốc vít giấu trong lòng bàn tay và đâm xuyên cổ của người kia.

Người đối diện mở to hai mắt nhìn hắn, thân thể yếu ớt ngã sang một bên, con dao dài giấu trong tay áo lặng lẽ trượt ra.

0.99665 sec| 2395.961 kb