Editor: Trâm Rừng

Khoảng mười giờ sáng. Những kẻ chạy trốn đã quay trở lại. Mang theo càng nhiều người sống sót bao vây kín mít bên ngoài biệt thự.

Ước tính sơ bộ có khoảng năm trăm người. Đây chắc là toàn bộ những người sống sót còn lại trong trấn nhỏ sau tối hôm qua.

Trong đó có người còn mang theo súng ống. Có người cầm súng lục hướng về phía biệt thự dồn sức bắn mấy phát, đem cửa thủy tinh của biệt thự bắn nát. Khí chất vô cùng kiêu ngạo, như thể biệt thự đã trở thành vật trong tay của bọn họ.

Phù An An ôm lấy súng trường phản kích, trực tiếp càng quét một đám người. Phó Ý Chi càng là tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng. Vài trăm người bị hai người bọn họ áp chế cũng không dám tiến lên.

Nhưng bọn họ cũng không phải là loại đèn cạn dầu, các chiến thuật tấn công đồn cảnh sát trước đây đã được lặp lại.

Một lượng lớn gỗ chưa cháy hết nhúng nước được dùng làm bom khói cùng nhau ném xuống sân. Khói đậm bốc lên thật cao, che đậy hành tung của bọn hắn, người bên ngoài thừa dịp bom khói yểm hộ bắt đầu vượt qua tường vây.

Bất quá Phù An An cùng Phó Ý Chi cũng không ngốc.

Nếu họ không thể nhìn thấy bọn hắn đang ở đâu, hai người có thể trực tiếp bắn vào hàng rào. Bắn loạn cũng giết chết thật nhiều người.

Những người khác vấp thẳng vào con đường thủy tinh do Phù An An làm vì khói dày đặc che khuất tầm nhìn của họ.

Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết không thôi. Bất quá dù vậy, vẫn không thể ngăn cản quyết tâm muốn xông vào của bọn hắn.

Cửa chính bị đâm đến phanh phanh vang dội nhưng lại không nhúc nhích tí nào.

Một số người đi xung quanh biệt thự cố gắng tìm một nơi để trèo vào nhưng phát hiện ra rằng khu vực xung quanh đều trơ trụi.

“Anh Lý, cổng của gia đình này bị hàn chết bằng một tấm thép. Xung quang biệt thự cũng không có chỗ nào để leo vào.”

Đúng là một cái biệt thự tốt, nó sắp biến thành một cái hộp sắt kiên cố luôn rồi. Điều này cũng làm cho người bên ngoài càng thêm chắc chắn bên trong nhất định có rất nhiều vật tư.

Người đàn ông tên là Lý ca ca nhìn kỹ căn biệt thự một cái, "Cho người ném hai quả lựu đạn cuối cùng vào đi, cho căn biệt thự này nổ tung."

Phù An An đang dọn dẹp những người xông vào trong sân, những người vây xung quanh cổng đột nhiên giải tán. Phù An An nhìn một người cầm đồ vật ném vào cửa biệt thự, cô vẫn chưa kịp phản ứng.

“Nằm xuống.” Phó Ý Chi một tay đem Phù An An ấn xuống, cấp tốc quay người lại.

Những tấm kính chưa bị vỡ hoàn toàn đã nổ tung tóe, căn biệt thự rung chuyển dữ dội nhiều lần.

"Anh Phó, anh không sao chứ?" Vừa rồi cả người Phó Ý Chi đều ngăn lại ở phía ngoài, thủy tinh bắn tung tóe lên lưng của anh.

“Không có việc gì.” Phó Ý Chi mắt nhìn dưới lầu khẽ cau mày.

“Tôi đi xuống xem một chút, cô nhớ bảo vệ tốt.”

"Ừm." Phù An An cầm khẩu súng trong lòng bàn tay hơi trắng bệch.

Đối phương có bốn năm trăm người. Những người có thể sống sót đến ngày hôm nay cũng không phải là người lương thiện gì. Nếu thua, bọn họ nhất định sẽ bị người bên dưới hành hạ đến không còn cặn bã. Thắng thì sống, thua thì chết.

Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đang chảy xuống trên gương mặt của Phù An An. Sau hơn nửa tháng sống dễ dàng, nếu cô không thể vượt qua lần này, bảo hiểm tai nạn nhân thọ sẽ phải có hiệu lực rồi.

Nhưng mà cô còn chưa muốn chết. Đây chỉ là một trò chơi thôi. Phù An An hít một hơi thật sâu và bắn không thương tiếc vào NPC ở tầng dưới. Không chỉ súng, Phù An An còn lấy ra quả lựu đạn do Phó Ý Chi chuẩn bị ra, dùng ngón tay út rút dây bảo hiểm và ném về phía có nhiều người nhất.

Phù An An vừa lú người ra phía trước, lập tức những viên đạn ở phía đối diện đều bay về phía cô. Cánh tay bị đạn làm trầy xước, máu nhanh chóng thấm ướt một mảnh tay áo. Sau một khắc, dưới lầu bắt đầu nổ tung.

Phù An An bắn súng không giỏi nhưng nhắm mắt ném lựu đạn lại rất chính xác. Dựa vào một mình cứ thế áp chế khoảng mấy trăm người đang đi tới.

Phù An An không dám nhìn lại về phía sau và cũng không dám nghĩ tại sao Phó Ý Chi tại sao vẫn chưa xuất hiện. Giết bất cứ ai ở bên dưới dám xông lên một cách máy móc và tê liệt.

Trong vòng nửa tiếng, số người ở phía đối diện giảm đi một phần ba.

Hai bên cũng không chịu dừng tay thẳng tới giữa trưa 11:30.

Giây phút thiếu oxy đang đến gần, những người bên dưới mới lần lượt giải tán. Nhưng Phù An An biết, đây chắc chắn không phải là kết thúc. Cầm súng, Phó An An tựa vào tường thở hồng hộc, thậm chí còn chưa kịp uống nước miếng, vội vàng xoay người đi xuống lầu. Hốt hoảng đi xem xét tình trạng của Phó Ý Chi.

1.27867 sec| 2390.5 kb